Phương phu nhân và  đàn ông  ở cửa phòng ngủ, chăm chú   cảnh tượng  mắt.
"Chết  ?"
"Chắc chắn là c.h.ế.t  chứ?"
"Em  kiểm tra ."
Nghe , Phương phu nhân lập tức tiến  gần Lương Trung.
Bà  cúi xuống, đặt tay lên mũi ông  để cảm nhận  thở. Sau khi xác nhận  còn dấu hiệu nào của sự sống, bà  khẽ thở phào,      đàn ông, giọng chắc nịch:
"Chết ."
Người đàn ông bật , tỏ vẻ hài lòng:
"Vậy thì . Đợi thêm nửa tiếng nữa,  sẽ cho  chuẩn  xe đưa ông  tới bệnh viện. Đến lúc đó, em nhớ  cho thật thảm thiết ."
Dứt lời, ông  vươn tay, vuốt ve gương mặt bà , ánh mắt mang theo sự thích thú:
"Chậc chậc... Sao còn trang điểm thế ? Lỡ  ai đó chụp  thì   . Nhớ đấy, đừng trang điểm, càng thê thảm, càng chật vật càng !"
Phương phu nhân lườm ông  đầy oán trách:
"Phụ nữ trang điểm vì   thích,   vì  tới nên em mới trang điểm  ?"
Người đàn ông  nhẹ, cúi xuống hôn lên má bà :
"Sau  còn nhiều cơ hội mà, ngoan."
Mộng Vân Thường
"Em , em     hiểu chuyện."
Người đàn ông bật  ha hả,  đó  cúi xuống hôn bà   nữa.
Hai  cứ thế quấn quýt bên ,    coi t.h.i t.h.ể của Lương Trung  gì.
Một lát , Phương phu nhân chợt nhớ  điều gì đó, khẽ hỏi:
" ,   em nhờ   bảo hiểm giúp,   chuẩn  xong ?"
Người đàn ông nhướn mày,  trêu chọc:
"Người phụ nữ độc ác ,  g.i.ế.c chồng xong mà trong đầu  nghĩ đến tiền bảo hiểm  ?"
Phương phu nhân nhếch môi, ánh mắt lóe lên sự tính toán:
"Chết cũng  c.h.ế.t , đương nhiên  tận dụng lợi ích lớn nhất. Tiền của công ty bảo hiểm  lấy thì phí lắm. Anh đừng  với em là   cần nhé? Đó là mấy chục triệu đấy, đủ để giúp  xử lý bà thím già nhà , thậm chí còn  thể... tặng quà cho cấp  để thăng chức nữa."
Người đàn ông bật , nắm lấy tay bà :
"Đều cho  ? Em nỡ ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/492.html.]
"Có gì mà  nỡ? Em yêu  như , dù ...  cũng sẽ cưới em mà, đúng ?"
Nghe , nụ  của  đàn ông càng thêm sâu, ôm lấy bà   tiếp tục quấn lấy .
Không lâu , bên ngoài vang lên tiếng xe dừng  cửa.
Phương phu nhân nhanh chóng chỉnh  quần áo, lau sạch lớp trang điểm  mặt,  đó    chạy  ngoài.
Sự náo loạn bất ngờ  khiến hàng xóm trong tòa nhà tỉnh giấc, nhóm chat chung lập tức nổ  những lời bàn tán.
Rất nhanh, tin tức lan truyền khắp nơi: Chủ nhiệm đại học Bắc Thành, Lương Trung, qua đời!
Người   rằng ông  vì   những bình luận ác ý về con gái   mạng nên tức giận đến phát bệnh, lên cơn đột quỵ   qua khỏi. Khi xe cấp cứu đưa ông  rời , ông     ngừng thở.
Những lời bàn tán trong nhóm chat nhanh chóng  đổi.
Có   môi trường internet hiện nay thật đáng sợ, bạo lực mạng quá kinh khủng.
Có   Phương Nguyệt còn trẻ,  lẽ chỉ vì ghen tuông nhất thời, chẳng đáng để đẩy  chuyện đến mức .
Có  thương tiếc cho Phương phu nhân và con gái, cho rằng họ mới thực sự là nạn nhân.
Chỉ trong chớp mắt, dư luận xoay chiều, lòng thương hại đối với gia đình Phương Nguyệt bỗng tràn lan khắp nơi. Giống như thể, những kẻ hai ngày  còn chửi rủa gia đình họ bây giờ     là họ.
Đây chính là hiệu ứng mà Phương phu nhân mong .
Khi xe cấp cứu rời , một bóng  xuất hiện trong căn hộ của Lương Trung.
Lê Kiến Mộc lặng lẽ bước  phòng ngủ, nhẹ nhàng gỡ bức tranh treo  tường xuống, để lộ một hốc tường ẩn phía .
Bên trong hốc tường, một con cóc bằng gốm sứ  đặt ngay ngắn. Đôi mắt của nó, vốn dĩ vô tri vô giác, bỗng nhiên khẽ nhúc nhích, trong đó hiện lên một tia căng thẳng rõ rệt.
Lê Kiến Mộc vươn tay, lòng bàn tay lóe lên ánh sáng kỳ lạ, chộp lấy con cóc.
Con cóc vùng vẫy dữ dội như  giãy thoát, nhưng  bộ cơ thể nó   phong tỏa trong linh khí rực rỡ,    thể trốn   . Nó chỉ  thể trừng mắt  cô, đôi mắt đầy oán hận.
Lê Kiến Mộc khẽ :
"Ánh mắt ... hung dữ thật."
Ngón tay cô siết chặt , chặt đến mức con cóc sắp nôn  thứ gì đó, nhưng ngay khoảnh khắc đó, cô  buông tay.
Ngay  đó, cô giơ tay, nhẹ nhàng vỗ lên trán nó một cái.
Con cóc lập tức co rút , trở thành một món đồ trang trí bằng nhựa vô tri vô giác,  im trong hốc tường.
Lê Kiến Mộc cầm món đồ lên, tiện tay ném  trong ba lô, khẽ lẩm bẩm:
"Làm bạn với đồng loại của mi ."
Sau khi  thành công việc, cô giơ tay lên, tản  luồng âm khí đang bao trùm căn phòng,  lặng lẽ rời .