Tại phòng cấp cứu của bệnh viện, các bác sĩ  t.h.i t.h.ể của Lương Trung, lắc đầu cảm thán.
Ban đầu, ai cũng nghĩ ông   thể cứu  nữa.
 khi kiểm tra kỹ càng bằng các thiết  y tế, họ phát hiện rằng ngoài một  bệnh vặt như huyết áp cao, cơ thể ông    bình thường,   dấu hiệu nào của bệnh lý nguy hiểm.
Bên ngoài phòng cấp cứu, Phương phu nhân đang   lóc thảm thiết,  tiếp nhận phỏng vấn.
Phương phu nhân trông vô cùng tiều tụy, quần áo xộc xệch, đôi mắt sưng đỏ vì  quá nhiều. Bà  đưa tay che miệng, cố gắng kiềm chế những tiếng nức nở nghẹn ngào nhưng vẫn  giấu  vẻ tuyệt vọng cùng cực.
" ...    là một   thất bại,  dạy dỗ  con gái trong tuổi dậy thì.  xin   , xin  bạn học Lê…"
Giọng  của bà  nghẹn , như thể mỗi chữ thốt  đều là một con d.a.o cứa  lòng.
" mà bây giờ, chúng  thực sự  cùng đường.  cầu xin  , xin hãy buông tha cho  con ! Con gái  còn nhỏ, con bé  vô cùng hối hận vì những sai lầm của , thật sự tự trách. Hôm qua, bác sĩ chẩn đoán con bé  trầm cảm, nó bỏ nhà  ... đến giờ vẫn   tung tích ở  cả!"
Phương phu nhân siết chặt tay, đôi vai run rẩy.
"Cha con bé… ông   chịu nổi những lời mắng chửi  mạng, tức giận đến mức phát bệnh, bây giờ vẫn còn đang cấp cứu trong phòng phẫu thuật!"
Nói đến đây, bà    thành tiếng, giọng  run lên vì xúc động.
"Một gia đình đang yên ấm, bây giờ tan nát cả …     còn  thể tiếp tục sống thế nào nữa. Cầu xin  … cầu xin   hãy cho chúng  một con đường sống. Chúng  sẽ bồi thường, sẽ xin … chỉ xin   hãy tha cho chúng …"
Dứt lời, bà  khuỵu gối xuống, định quỳ  mặt  .
Đám đông xung quanh vốn  d.a.o động vì những lời  thống thiết của bà , lúc   thấy bà   quỳ, liền vội vàng bước tới đỡ dậy.
Dưới ánh đèn lạnh lẽo, Phương phu nhân trông yếu đuối như một nhành cỏ dại trong gió bão. Gương mặt tái nhợt, đôi mắt ngập nước khiến    khỏi sinh lòng thương cảm.
Không ai nỡ tiếp tục trách móc bà  nữa.
 lúc , cửa phòng phẫu thuật bật mở.
Đám truyền thông chờ sẵn lập tức xô tới, micro và máy  hướng về phía bác sĩ dẫn đầu, ống kính sáng rực.
"Lương   ?"
"Có  Lương Trung  qua đời ?"
"Nhanh lên, tin tức  là một quả b.o.m đây! Tiêu đề là: 'Chấn động! Người cha của kẻ bịa đặt  bạo lực mạng đến mức tức chết!' Cập nhật ngay, nhanh lên!"
Trên màn hình điện thoại, tin tức nóng hổi cùng bức ảnh Phương phu nhân đang  thảm thiết nhanh chóng  đăng tải.
Ngay  đó, hàng chục chiếc camera  tiếp tục vây lấy vị bác sĩ.
"Bác sĩ! Bệnh nhân thật sự  tức c.h.ế.t ?"
"Xin cho  thời gian tử vong chính xác, chúng  cần để tăng độ chân thực cho bài !"
"Bệnh viện chỉ cứu chữa trong 10 phút, liệu  cố gắng hết sức ?"
"Bác sĩ,  vài câu !"
"Có   tuyên bố tử vong ?"
Cả một biển  chen lấn, ánh đèn flash nhấp nháy  ngừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/493.html.]
 trong lúc tất cả bọn họ đang vây lấy bác sĩ,  một ai nhận  một  đàn ông từ phía  chậm rãi bước .
Chỉ  một  chú ý đến sự xuất hiện .
Phương phu nhân!
Bà   mới nghẹn ngào cầu xin tha thứ, lúc   đột nhiên trừng lớn mắt, vẻ mặt hoảng hốt cực độ.
"Anh… Anh…"
Bà  run rẩy giơ tay chỉ về phía , dường như  tin  mắt .
Lương Trung  đó, điềm tĩnh mỉm .
"Nhìn thấy   chết, em thất vọng lắm ?"
Không khí bỗng chốc như đông cứng .
Phương phu nhân sững sờ tại chỗ, ba giây  mới  hồn.
Ngay lập tức, bà  cố nặn  một nụ , nhanh chóng chạy tới  mặt Lương Trung, vẻ mặt vui mừng khoa trương.
"Chồng ! Anh   thật ? Thật  quá! Em lo lắng  chết!"
Các phóng viên bối rối  .
"?"
"Khoan…  c.h.ế.t ?"
"Người  là Lương Trung ?"
"Chẳng   ông   ngừng thở từ  khi đưa đến bệnh viện ?"
"Nhanh lên, thu hồi bài  ! Xóa ngay!"
"Cái gì? Chuyện quái gì ,  ông   còn sống?"
Phương phu nhân tiến lên ôm chặt lấy Lương Trung, nhưng trái tim bà   đập loạn.
Rõ ràng bọn họ  xác nhận ông   chết,    còn sống ?
Mộng Vân Thường
Lẽ nào… y thuật của bệnh viện  cao minh đến mức  thể cứu  từ cõi chết?
Không đúng!
Tiên nhân   tay,  thể nào cứu !
Chuyện …  đúng!
Chuyện … tuyệt đối  thể nào đúng !
Trong đầu bà  hỗn loạn, cố gắng trấn tĩnh nhưng ngay giây tiếp theo, một cú đẩy mạnh khiến bà  ngã nhào xuống đất!
Xung quanh, các phóng viên nhanh chóng bấm máy chụp  cảnh tượng .
Phương phu nhân vô cùng tủi , giọng  mang theo uất ức:
"Chồng ! Anh  gì thế? Em  lo lắng cho  suốt cả đêm,   thoải mái thì cũng  thể trút giận lên em chứ! Em chỉ—"