Lê Thanh Thanh khẽ nhếch môi,  nhạt:
"Ồ… Dì Yến, dì   thế  cháu chợt nhớ . Hồi nhỏ, chú ba từng mua đồ chơi cho Tuấn Ngạn, nhưng  đó  ai đó tố cáo lên ông nội Yến,  rằng Tuấn Ngạn trộm tiền. Hình như...  đó chính là dì, đúng ?"
Tươi   mặt Yến Ninh lập tức cứng đờ. Bà  lúng túng buông tay Lê Thanh Thanh , cố gắng biện hộ:
"Thật ? Có thể là cháu nhớ nhầm . Dì vẫn luôn thương Tuấn Ngạn,    thể  chuyện đó chứ?"
Lê Thanh Thanh khẽ , nhưng trong mắt chẳng hề  chút ấm áp.
Mộng Vân Thường
Yến Ninh  thái độ lạnh nhạt   cho bối rối, cuối cùng bà   sang Lê Kiến Mộc.
 ngay lúc đó, Lê Kiến Mộc chỉ mỉm , nâng ly rượu lên, nhẹ nhàng :
"Yến phu nhân,  lâu  gặp."
Yến Ninh rõ ràng  nhớ nổi  gặp Lê Kiến Mộc khi nào, nhưng nụ  ôn hòa của cô khiến bà cảm thấy dễ  chuyện hơn so với Lê Thanh Thanh.
Bà  nở nụ   thiện hơn một chút:
“Mộc Mộc đúng ? Cháu xem , dì lớn tuổi quá , trí nhớ  còn  nữa,    nhớ   chúng  gặp  là khi nào.”
Lê Kiến Mộc bình tĩnh đáp:
“Hai tháng , ở  phòng bệnh VIP của bệnh viện Hoa Ân.”
Hai tháng … Bệnh viện Hoa Ân?
Chẳng  đó là lúc Yến Đông Nhạc  tai nạn ?
Bà  cau mày suy nghĩ. Mình từng gặp   ?
Chờ một chút!
Bỗng dưng, biểu cảm  mặt Yến Ninh trở nên kinh ngạc xen lẫn nghi hoặc.
Lê Kiến Mộc  nhạt:
“Dì Yến, dì nhớ   ?”
Bà  chớp mắt, vẻ mặt  kỳ lạ:
“Cháu… cháu là cô gái   linh tinh một  với  khí hôm đó ?”
Lê Kiến Mộc mỉm , giọng điệu vẫn nhẹ nhàng:
“Xin , lúc đó cháu đang bận xử lý một  chuyện,  lẽ   dì Yến giật . Hy vọng dì  lấy  phiền lòng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/507.html.]
Cô dừng một chút,   tiếp:
“À đúng ,  lẽ dì Yến từng  qua, cháu là một Huyền Sư.”
Nụ   môi Yến Ninh  cứng , khóe miệng giật giật:
“À… Ừm… dì từng  qua .”
Lê Kiến Mộc   thêm gì, ánh mắt thoáng  qua lớp sát khí mỏng   bà ,  nhanh chóng cúi đầu.
Vận đen đang  trở về. Một đêm mà  gặp đến hai   vướng  nó, hơn nữa còn ngay trong yến tiệc nhà cô.
Ngón tay cô khẽ điểm nhẹ     mặt Yến Ninh,  thong thả rời  cùng Hoắc Uyển để tiếp tục gặp những  kế tiếp.
Nửa tiếng , cuối cùng Lê Kiến Mộc và Lê Thanh Thanh cũng  thành việc gặp gỡ đám  quen của Lê gia. Bây giờ, họ  thể thư giãn và vui chơi cùng bạn bè ở sân .
Vừa bước  khỏi đại sảnh, Lê Thanh Thanh  ghé sát   chị, hạ giọng hỏi nhỏ:
“Chị   gì với Yến Ninh thế? Có  bà  sắp gặp tai ương gì ?”
Lê Kiến Mộc lắc đầu:
“Không . Chị chỉ đảm bảo rằng tối nay bà  sẽ  gặp chuyện gì thôi.”
Lê Thanh Thanh bĩu môi, vẻ mặt đầy bất mãn:
“Ơ… Sao chị còn che chở cho bà   gì chứ?”
Cô hậm hực tiếp tục :
“Chị   , Yến Ninh là    xa! Trước đây, khi bố  Tuấn Ngạn qua đời, ông ngoại Yến thương cháu nên  đưa   về nhà nuôi. Lúc đó,  phản đối kịch liệt nhất chính là bà ! Bà  lo lắng ông ngoại sẽ dành phần lớn gia sản cho Tuấn Ngạn, nên tìm  cách hãm hại  .”
“Lúc  Tuấn Ngạn mới nhỏ xíu thôi! Vậy mà bà    bêu     mặt ông cụ. Nào là    ham chơi,  trộm đồ, còn đánh em trai em gái họ… Bao nhiêu lời khó  bà  đều dựng lên hết! Khiến ông cụ suýt nữa cũng nghi ngờ,  cho Tuấn Ngạn  áp lực đến mức suýt mắc chứng trầm cảm! Nhà cửa lúc nào cũng cãi  ầm ĩ!”
“Cuối cùng, chú ba nhà họ Yến chịu  nổi nữa, mới dẫn Tuấn Ngạn đến nhà bên cạnh nhà em ở. Từ đó mới yên .”
Lê Kiến Mộc   thì khẽ nhíu mày, suy nghĩ một chút  hỏi:
“Lúc đó Yến Đông Nhạc cũng chỉ mới mười mấy tuổi, đúng ?”
Lê Thanh Thanh gật đầu lia lịa,  đó bổ sung:
“Chị đừng  nhầm nha! Chú ba Yến Đông Nhạc khác với đám   lắm. Chú  y như ông cụ non  đó! Nghe  từ bảy tám tuổi   trưởng thành, đến mười mấy tuổi thì giỏi giang cực kỳ. Trong khi em với Tuấn Ngạn còn đang nghịch đất nghịch cát, thì chú   suốt ngày nhốt  trong phòng, chỉ lo học hành,  việc gì đó. Hiếm khi thấy mặt lắm.”
Lê Kiến Mộc im lặng suy tư.
Học hành … Cũng  chắc. Có khi căn bản là   ở đó.