Khi đến phòng khách sạn của Trương Oánh Oánh, Lê Kiến Mộc  cô, hỏi: “Đã quyết định xong  ?”
“Đã quyết định , đưa thằng bé  .” Trương Oánh Oánh đôi mắt  đỏ, nhưng  khi Lê Kiến Mộc đến, cô   cố gắng điều chỉnh  tâm trạng. Dù cho   một  nữa, cô  vẫn  cần đứa bé .
Lê Kiến Mộc gật đầu,   thêm: “ thu phí  hề rẻ .”
Trương Oánh Oánh im lặng một lát,  : “Tài khoản của  còn một vạn hai,   đủ ?”
“Đủ .” Lê Kiến Mộc gật đầu,   qua đứa bé bên cạnh Trương Oánh Oánh, đang run rẩy. “Cô   gặp đứa bé ?”
Trương Oánh Oánh mở to mắt,  lắc đầu: “Không cần gặp nữa.”
Mộng Vân Thường
Gặp  chỉ khiến lòng càng thêm đau đớn.
Lê Kiến Mộc  về phía tiểu quỷ, khẽ hỏi: "Cháu thì ?"
Tiểu quỷ ngượng ngùng, nắm lấy áo của Trương Oánh Oánh, dường như  rằng  sắp  rời , nên biểu cảm  khuôn mặt nó tràn đầy  nỡ. Lê Kiến Mộc khẽ : "Có vẻ như đứa bé  cô  nó một cái."
Trương Oánh Oánh nhắm chặt mắt, trong ánh mắt thoáng qua sự kiên quyết: "Không gặp!"
Một câu  đơn giản  khiến tiểu quỷ bỗng chốc cảm thấy thất vọng, tay kéo góc áo của Trương Oánh Oánh cũng dần hạ xuống.
Lê Kiến Mộc chỉ nhẹ gật đầu,  khẽ động tay. Cô tạo một kết giới,  đó lấy lá bùa  chuẩn  sẵn trong túi . Lá bùa bốc cháy, bay tới tay của Trương Oánh Oánh, nhẹ nhàng bay xuống, dần dần hình bóng một vật gì đó hiện lên.
Trương Oánh Oánh nín thở,  theo bóng dáng mờ ảo dường như đang hình thành một , chầm chậm tiến về phía Lê Kiến Mộc.
Lê Kiến Mộc mở  một quỷ môn nhỏ, nhẹ nhàng dẫn đường cho tiểu quỷ  qua. Khi đến gần cửa quỷ môn, tiểu quỷ ngoái   thoáng qua Trương Oánh Oánh. Đáng tiếc, vì tiểu quỷ   hình thể rõ ràng, Trương Oánh Oánh     thấy nó. Cô cũng   rằng tiểu quỷ đang cảm thấy  nỡ khi  rời xa.
Lê Kiến Mộc vỗ nhẹ đầu tiểu quỷ, giọng cô nhẹ nhàng: "Đi thôi, kiếp  cháu sẽ gặp    ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/527.html.]
Trương Oánh Oánh giật , mí mắt  ngừng giật giật. Những lời   ẩn ý mà ai cũng  thể nhận .
Ngay  đó, tiểu quỷ bước  quỷ môn, cửa quỷ môn từ từ đóng , bóng dáng của nó biến mất  .
Trương Oánh Oánh há miệng thở dốc,  tự chủ  bước về phía .  khi cô  xung quanh, chỉ còn  một  trống.
"Đi...   ?" Cô lẩm bẩm.
Lê Kiến Mộc bình thản đáp: " ,  ."
Trương Oánh Oánh khép chặt môi, im lặng.
Sau một lúc lâu, cô bỗng nhiên cất tiếng: "Là    với thằng bé. Nếu  kiếp ,  nguyện ý bồi thường cho nó."
Lê Kiến Mộc chỉ khẽ thở dài, đáp: "Chuyện kiếp  cứ đợi kiếp    .  còn nhớ những lời    với  ? Cậu    khả năng thi đỗ đại học Bắc Thành,   vì   thông minh. Cậu còn  nhiều cơ hội,  hy vọng   thể nhớ kỹ điều , đừng trông chờ  đàn ông. Cũng đừng coi đứa bé là một công cụ lợi thế. Cần thì mang thai,  cần thì vứt bỏ."
Trương Oánh Oánh ngây , cúi đầu  lặng yên  giường. Một lúc lâu , cô  bỗng  nhạt, giọng điệu đầy chua chát:
“Đương nhiên  sẽ  như . Cậu là một  trong giới hào môn,   tiền vô . Hơn nữa,  là Huyền Sư, kiếm tiền  khó, kiếm tiền còn dễ dàng hơn cả những  cả đời cũng  thể kiếm .”
“  thì ? Dù    nghiệp đại học Bắc Thành thì ? Cuối cùng chẳng  vẫn   việc cho những thiếu gia tiểu thư trong giới thượng lưu đó ? Lương tháng vài ngàn tệ, sống chật vật ở Bắc Thành, chật vật vì khoản vay mua nhà, mua xe, chen chúc  tàu điện ngầm. Học giỏi cũng vô dụng,  nghiệp đại học Bắc Thành cũng vô dụng, đó chỉ là tấm danh  giúp  bước  thế giới cao hơn thôi!”
Lê Kiến Mộc nhún vai, đáp : "Vậy tấm danh  của ,    giúp  chuyển  ngoài ?"
Trương Oánh Oánh ngẩn ngơ,  bất động  giường, đôi mắt đờ đẫn   bức tường phía .
Cuối cùng, cô  thở dài, khẽ : " sai .   chỉ sai vì ghen tị, sai vì  chụp  những bức ảnh đó và bán cho Phương Nguyệt mà   ý ."
"  nên để    chi phối,  nên đặt ánh mắt  .  lẽ   nhớ rõ mục tiêu của ,   theo con đường của riêng !"
Ngay từ đầu, mục tiêu của cô  chỉ là tìm một  đàn ông giàu  để gả ,  đó tiến  giới thượng lưu Bắc Thành một cách thuận lợi. Cô  thi đỗ đại học Bắc Thành, và tự cho  là xinh ,  khả năng "đoán" lòng ,  thể khéo léo lợi dụng đàn ông, vì thế cô  nghĩ rằng  sẽ thành công.