Bác gái Triệu cô một lát, lão Lê – vẫn giữ vẻ mặt hờ hững như quan tâm gì. Cuối cùng, bà cũng đành gật đầu:
“Vậy , bác chuẩn cá rán cho con. Cháu tay nghề nấu cá của bác đấy, lát nữa đến ăn đó đấy nhé!”
“Vâng, cháu ạ.” – Lê Kiến Mộc đáp.
Bác gái Triệu rời , lúc Hoắc Uyển mới bước tới, tươi chào ông cụ Lê:
Mộng Vân Thường
“Lê lão , chúng là của Mộc Mộc…”
“Mẹ.” Lê Kiến Mộc cắt ngang lời của bà , trong khi biểu cảm khó hiểu của Hoắc Uyển vẫn kịp phản ứng, cô tiếp tục:
“Mọi đợi một lát ở ngoài sân , để con vài câu với ông .”
Hoắc Uyển ngạc nhiên, kịp hỏi gì thì Lê Kiến Mộc nhanh chóng kéo bà trong phòng, tiện tay đóng cửa .
Hoắc Uyển một lúc, hiểu gì:
“Chuyện … Là ? Có ông cụ vui khi thấy chúng , nên tức giận ?”
Lê Thanh Thanh định lên tiếng phụ họa nhưng đột nhiên, một giọng vang lên trong đầu cô.
[Không thích hợp, ký chủ, nơi thực sự thích hợp. Nơi nhiều trận pháp, và… còn âm khí! Nơi quỷ! Ký chủ, chạy mau!]
Nghe thấy , Lê Thanh Thanh lo lắng, nhưng nghĩ tới Lê Kiến Mộc đang trong phòng, cô liền cố gắng định tinh thần.
Cô hừ nhẹ một tiếng, nhỏ giọng :
“Không mi lợi hại , quỷ quái gì đó mi sợ thì , sợ như ? Lê Kiến Mộc cũng nhát gan đến thế.”
Hệ thống im lặng một lúc, dường như đang tìm lý do hợp lý để giải thích.
[Đây là quê hương của Lê Kiến Mộc, là đại bản doanh của cô , đương nhiên cô sợ. chính vì như mới lo lắng, cô cố tình dẫn các cô đến đây, thể âm mưu gì đó, thì bây giờ?]
“Cha và trai đều tới , thể âm mưu gì chứ? Không mi chị ở chung với trong nhà , khả năng diệt hết chúng , đúng ?” – Lê Thanh Thanh nhíu mày, trợn mắt với hệ thống.
Cuối cùng, hệ thống đáp với giọng chán nản:
[Tóm , chỉ đang lo lắng cho cô. cảm nhận âm khí ở đây nặng, chừng sư phụ của Lê Kiến Mộc là lệ quỷ. Nếu cô đối phó với cô, nhiều cách để , cô đừng coi mấy lời như gió thoảng bên tai.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/533.html.]
“Không , đang nghiêm túc mà. mà nếu chị thật sự đối phó , thì bây giờ chúng đến đây , chạy cũng kịp. Thôi thì, cứ đến đến đó .”
Nghe , hệ thống vẫn giữ im lặng một lúc, nhưng bình tĩnh trở . Tuy nhiên, giọng của nó chút uy nghiêm, giống như đang giả vờ tức giận:
[Tùy cô.]
Hoắc Uyển vẫn lo lắng trong phòng, khỏi lo sợ rằng Lê Kiến Mộc thể xảy tranh cãi với sư phụ. Cô vô tình liếc qua Lê Thanh Thanh, lên tiếng:
“Thanh Thanh, con đang thì thầm gì ?”
Lê Thanh Thanh vội lắc đầu, ngượng ngùng:
“Không gì ạ, con chỉ đang nghĩ ba vẫn tới, tìm đường ?”
Vừa dứt lời, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng bước chân, Lê Trung Đình cùng đám Lê Niên Tây xuất hiện, mỗi cầm theo một đống quà lớn.
“ là nơi đúng ?”
“Cuối cùng cũng tìm , nhanh thế, chỉ trong chớp mắt thấy nữa.”
“Mẹ, trong, Mộc Mộc và sư phụ ạ?”
Hoắc Uyển lắc đầu, hiệu cho họ đừng ồn ào, đồng thời lo lắng trong phòng:
“Vẻ mặt sư phụ Mộc Mộc vẻ lắm, Mộc Mộc đưa ông trong trò chuyện , chúng cứ đợi một lát .”
Lê Vấn Bắc thắc mắc:
“Sao sắc mặt ? Chẳng chúng đến đây để cảm ơn ông , còn mang theo bao nhiêu quà như thế, ông tức giận chứ?”
Lê Niên Tây liếc một cái giải thích:
“Ông cụ chỉ Mộc Mộc là duy nhất, thể ông lo chúng đến đây sẽ mất Mộc Mộc, nên mới vui.”
“Ha ha, ông cụ xem cũng khá tinh ý đấy chứ.” Lê Vấn Bắc trêu.
Lê Trung Đình liền giơ tay đánh một cái, nghiêm giọng :
“Con đừng nhạo ông cụ nữa, nếu lát nữa con mà dám lời linh tinh nào, về nhà là đánh cho con!”
Lê Vấn Bắc vội vã rụt cổ, vẻ mặt thành thật hơn hẳn.