Bà cụ thở dài, hừ một tiếng  :
“Có gì để kể .”
“Văn Nhân lúc nhỏ  xinh ,   hát  múa, chắc chắn là học nghệ thuật   bà? Nghệ thuật là lĩnh vực tốn kém lắm, mà cô   xuất  từ nơi , chắc chắn cha   đầu tư  nhiều cho cô ,   ạ?” Lê Kiến Mộc hỏi với vẻ mặt tò mò.
Bà cụ bĩu môi,  mỉa mai:
“Cha  của con bé  với   như thế ?”
Chưa kịp để Lê Kiến Mộc lên tiếng, bà cụ  bắt đầu mắng ngay:
“ là    hổ! Nếu    và... Khuyên nhủ lúc , nhóc năm    con bé dìm c.h.ế.t trong thùng nước ,  gì  chuyện bồi dưỡng cho con bé, còn bắt nó  việc gì nữa! Giờ lớn lên, nó kiếm  tiền,  bắt đầu bám lấy những công lao  đây, chẳng sợ trời đất gì cả!”
Đôi mắt của Lê Kiến Mộc  lóe sáng. Cô  từng  qua tướng mạo của Văn Nhân và  rằng mối quan hệ giữa cô  và cha   mỏng manh. Từ nhỏ, cuộc sống của Văn Nhân  dễ dàng, cho đến khi cô   cơ hội học nhạc và bước chân  giới giải trí. Tuy , những sự kiện cụ thể về gia đình cô , rõ ràng cần  trong cuộc kể  mới  thể rõ ràng hơn.
Bà cụ càng nghĩ đến đôi vợ chồng  càng thấy tức giận. Có lẽ vì cô cảm nhận  sự ngạc nhiên  mặt Lê Kiến Mộc, bà   tức giận  thêm:
Mộng Vân Thường
“Còn nữa, cháu  vì  bà gọi Văn Nhân là nhóc năm ?”
Lê Kiến Mộc trong lòng   đáp án, nhưng vẫn lắc đầu tỏ vẻ khó hiểu.
Bà cụ tiếp tục giải thích:
“Đó là vì cha  con bé  g.i.ế.c c.h.ế.t bốn đứa  đó. Bốn đứa bé  nhóc năm đều là con gái. Lão đại  sinh  mùa đông, lúc  hai vợ chồng nhà Văn    con trai. Họ bồi bổ quá mức trong thời gian mang thai, kết quả là đứa bé  thể sinh  dễ dàng. Lão đại ở trong bụng quá lâu, khi sinh , mặt nó đỏ bừng vì nghẹn, may mà còn sống . Tuy yếu đuối nhưng nếu  đưa đến bệnh viện thì cũng  .  cha  nó  thấy là con gái thì lập tức từ chối chữa trị,  bỏ  một đồng nào, khiến đứa bé sống  nổi, c.h.ế.t ngay lúc đó.”
“Sau đó,  lượt lão nhị, lão tam, lão tứ cũng  lượt sinh , nhưng  đứa nào sống quá một năm tròn.”
“Đến khi  nhóc năm, vì lo sợ vẫn là con gái, hai vợ chồng nhà đó cầu thần khấn Phật khắp nơi, mong   con trai. Họ còn quỳ lạy suốt bảy ngày tại miếu Nương Nương ở phía  thôn, mang cả một con heo đến dâng. Sau khi nhóc năm sinh , Nương Nương  báo mộng cho vợ chồng nhà Văn,  là ‘Trước  con gái,   con trai’, và rằng chỉ  nhóc năm sống sót thì họ mới  con trai. Lúc đó họ mới quyết định cứu nhóc năm.”
“ đến lúc nhóc năm lên hai tuổi, em trai  đời, cha  nhóc năm vui mừng vô cùng, nhưng  bỏ mặc con gái nhỏ, bắt cô  chăm sóc em trai. Nhóc năm vất vả như , lấy   thời gian  học, học hành gì nữa? Đã , cha  còn  đánh đập thì cũng coi như   gì  .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/564.html.]
Lê Kiến Mộc nhẹ nhàng thốt lên:
“Như … thật là quá đáng.”
Bà cụ thở dài,  vẻ mặt của Lê Kiến Mộc   mỉa:
“Cô nhóc từ thành phố đến như cháu  từng thấy chuyện , nên nghĩ  là đúng.  thực , chuyện  cũng chẳng  gì quá mức , trong thôn , chuyện  chẳng  gì lạ. Thôn Thiên Tây , họ  nhiều chuyện tuyệt tình lắm. Báo ứng  , ở đây cũng  ít .”
Lê Kiến Mộc vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhẹ nhàng nuốt miếng màn thầu  hỏi:
“Bà , miếu Nương Nương mà bà , nó ở  ?”
Bà cụ  giật , lắc đầu:
“Miếu linh thiêng đó là ở đồng ruộng phía  thôn. Có một    nó  linh nghiệm, cầu gì  nấy. Tuy   bao giờ đến đó nên  thể  rõ, nhưng mấy tháng ,   từ chính phủ đến đào bới, giờ thì miếu  cũng  còn nữa .”
Lê Kiến Mộc thở dài:
“Thật đáng tiếc,  đời    nhiều miếu linh thiêng , cháu còn định đến để lạy nữa đấy.”
Bà cụ  cô, vẻ ngạc nhiên:
“Người thành phố các cháu cũng tin  miếu linh thiêng ?   mấy  từ nhà trưởng thôn , gần đây  những chuyện kỳ lạ như lệ quỷ tà ám gì đó đấy.”
Lê Kiến Mộc  nhẹ:
“Lệ quỷ tà ám   thể   hại  khác?  nếu nó cứu  Văn Nhân, thì dù là quỷ cũng là quỷ  thôi.”
Bà cụ  Lê Kiến Mộc  tươi, vẻ mặt cô  chút d.a.o động, nhưng cuối cùng vẫn   gì thêm.
Lê Kiến Mộc ăn hết hai chiếc màn thầu khá to   dậy, :
“Bà , bạn cháu  gửi tin nhắn cho cháu, cháu    ngoài một chút. Cảm ơn bà  cho cháu ăn sáng, đồ ăn  ngon. Tiền cơm cháu  để  , cái  là tặng bà,   nó cũng  linh nghiệm.”