Cô giơ máy ảnh lên, chỉnh góc  cho chiếc du thuyền phía    vặn trong khung hình. Rõ ràng đây là điểm check-in mới nổi, xung quanh cũng  nhiều  đang tạo dáng chụp ảnh với du thuyền.
Sau khi chụp xong, cô trả máy ảnh  và tiện miệng hỏi:
"Muộn   còn  về nghỉ ?"
Nữ sinh mỉm  lém lỉnh:
"Buổi tối mới  cảnh đêm  mà chị, với  gần đây đang tổ chức lễ hội âm nhạc điện tử, đông vui lắm! Mọi  đều  chơi suốt đêm,   ."
Nam sinh bên cạnh cũng gật đầu:
" . Tụi em    Hải Thành, tranh thủ hai ngày  nghỉ đến đây du lịch kiểu 'đặc chủng' đó chị – chạy show chụp hình check-in cho hết mấy điểm hot  về,  thể lãng phí thời gian để ngủ ."
Nữ sinh bật  khúc khích   tiếp:
"Thực  là vì nghèo á chị. Lễ hội âm nhạc nên mấy khách sạn quanh đây đều tăng giá vù vù, một đêm hơn trăm tệ. Thôi thì tụi em chơi hết hôm nay, sáng mai lên tàu cao tốc về nhà ngủ cho tiết kiệm."
Hai  cúi đầu cảm ơn  nữa  nhanh chóng rời , hướng về điểm chụp hình tiếp theo.
Lê Kiến Mộc  theo bóng lưng họ khuất dần trong ánh đèn,  đó liếc mắt  đồng hồ.
Mười một giờ mười phút. Bách Phong vẫn  đến.
Lông mày cô  cau . Cô định thi triển thuật pháp để cảm nhận vị trí của ông  thì cách đó  xa  một chiếc xe  dừng .
Mộng Vân Thường
Bách Phong hấp tấp bước xuống, chạy vội về phía cô,  chạy  :
"Lê đại sư! Xin   để cô đợi lâu...   xác nhận  một vài chuyện nên mới tới trễ như ."
Vẻ mặt Lê Kiến Mộc bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt  thấy rõ sự đau đớn sâu sắc nơi đối phương. Cô lên tiếng:
"Đã xảy  chuyện gì ?"
Bách Phong cắn chặt môi, đưa mắt liếc  xung quanh,  hạ thấp giọng:
"Chúng  lên xe ,  sẽ kể cô   đường ."
Lê Kiến Mộc gật đầu bước lên xe. Bách Phong khởi động xe, lái dọc theo đại lộ hướng về phía bắc.
Trên đường , giọng  ông  mang theo vẻ trầm buồn:
"Ngày hôm qua  trở về nhà một chuyến."
" chỉ mất tích  một tuần,  mà trong  thời gian ngắn ngủi đó, họ  coi  là  chết. Không những thế, họ còn đuổi vợ con  . Con trai út của ...  chết."
Lê Kiến Mộc trầm mặc. Cô    mở miệng an ủi thế nào cho .
Đôi mắt Bách Phong đỏ hoe, giọng ông  nghèn nghẹn:
"  thể tin nổi... Mấy năm nay  vì môn phái mà  bao nhiêu chuyện, cứ nghĩ bọn họ sẽ giữ lời, sẽ quan tâm đến gia đình  như họ từng hứa. Vậy mà chỉ mới vắng mặt một tuần, họ   thể nhẫn nại  nữa."
Gương mặt ông  dần trở nên tức giận, tay siết chặt vô lăng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/608.html.]
"Lê đại sư, nếu    dẫn cô tìm  Hố Thanh Thủy Đại Âm, cô  thể giúp  báo thù ?"
Lê Kiến Mộc nghiêng đầu  ông , giọng điềm đạm:
"Báo thù kiểu gì?"
"  tất cả  của Pháp Nhất Môn... chôn cùng!" – Bách Phong nghiến răng, giọng run lên vì hận.
Lê Kiến Mộc chỉ khẽ đáp một tiếng mơ hồ,  đột ngột hỏi:
"Lúc  ông từng  ông  hai nơi trú ẩn của Pháp Nhất Môn, một là Hố Thanh Thủy Đại Âm, còn nơi  là gì?"
Bách Phong lập tức trả lời:
"Nơi còn    từng đến, chỉ   mà thôi. Nó  trong vùng hoang mạc Đại Tây Bắc, nhưng vì   quen đường lắm nên quyết định dẫn cô đến nơi  ."
Lê Kiến Mộc gật đầu,   thêm gì.
Bách Phong tiếp lời:
"Thực   nghĩ nơi trú ẩn của Pháp Nhất Môn chắc chắn  chỉ  hai chỗ. Chẳng qua chức vị của  trong môn phái quá thấp, nên    ít. Người  địa vị cao nhất mà  từng tiếp xúc chỉ là Kim Dương .  cho dù là ông ,  cũng mới chỉ gặp đúng hai ."
Nói đến đây, ông  thoáng liếc  Lê Kiến Mộc.
Rõ ràng ông vẫn còn nhớ như in cảnh Lê Kiến Mộc từng đối đầu với Kim Dương, một trận khiến    thể quên.
Lê Kiến Mộc  cau mày, như đang suy nghĩ điều gì:
"Hai  gặp  đầu khi nào?"
"Chính là tại Hố Thanh Thủy Đại Âm." – Bách Phong đáp – "Người phụ trách nơi đó tên là Điền Trú, dáng vẻ  quái dị, bình thường  năng kiêu căng lắm, chẳng mấy khi  ai  gì, thế mà khi đối mặt với Kim Dương  thì   cung kính, còn gọi   là... đại sư ."
"Lần đó  cũng tình cờ đến để sử dụng thiềm thừ u minh,  ngờ  chạm mặt họ."
Nói tới đây, Bách Phong lén quan sát biểu cảm của Lê Kiến Mộc. Thấy cô vẫn thản nhiên, ông  mới nhẹ nhõm thở .
"Lê đại sư,         ít chuyện sai trái.  cô yên tâm, đợi  chuyện kết thúc,  khi  báo thù xong,  nhất định sẽ  tìm những  từng   hại để xin ."
Ông   ,  cúi đầu, ánh mắt thoáng buồn bã, như đang nghĩ  bao tội  của  năm xưa.
Lê Kiến Mộc  đưa  ý kiến gì, chỉ nhàn nhạt  một câu:
"Cứ  xem ."
Bách Phong  gượng, lắc đầu:
" còn gì để  nữa . Đợi  thu xếp xong cho vợ con, e là mạng  cũng khó giữ.  mà, cho dù Thiên Đạo  giáng xuống trừng phạt gì,  cũng chấp nhận. Là  gieo nhân, thì  chịu quả."
Lê Kiến Mộc chợt :
" bảo ông  phía . Đèn đỏ kìa."
"Hả?" – Bách Phong giật , vội ngẩng đầu – "À...  !" – ông  cuống quýt đạp phanh khi thấy đèn đỏ ngay  mặt.