Bách Phong  tươi, lên tiếng bắt chuyện với  mới tới:
“Ồ, Mãn đại sư cũng đến lấy thiềm thừ u minh ? Tháng  công trạng của ông  tệ chút nào.”
Người  liếc qua hai , ánh mắt  phần sâu xa:
“Cũng thường thôi. Dẫn đồ  mới ?”
“ ,” Bách Phong gật đầu, “Hiếm   căn cốt  như ,  dẫn cô  đến mở mang tầm mắt. Hôm nay ông  mang đồ  theo ?”
Người đàn ông mặc áo đen hừ lạnh, giọng đầy khinh thường:
“Chết , vô dụng. Mới  ngoài  nhiệm vụ  hai     của Cục Đặc Sự tóm .  là ngu ngốc.”
“Chậc chậc… Thật là đáng tiếc.” Bách Phong khẽ lắc đầu thở dài.
Hai    chuyện  cùng bước về phía . Dọc đường,   vài  từ thông đạo phía   lượt xuất hiện.
Họ đều trông  bốn mươi tuổi trở lên,  thì   lộ rõ tà khí, kẻ trang điểm quỷ dị,  thì  giống hệt  bình thường,  cả khuôn mặt hiền hậu như tiên nhân đạo cốt.  điểm chung là tất cả đều   thiết với Bách Phong.
Họ  gặp liền chào hỏi ông , thi thoảng liếc  Lê Kiến Mộc, nhưng chỉ lướt qua  rời mắt,  ai để tâm quá nhiều.
Nội dung câu chuyện xoay quanh việc ai   “bổ sung” thêm thiềm thừ u minh cho khách hàng nào,  tử nhà ai  chết, hoặc gần đây vớ  bao nhiêu linh hồn.
Những chuyện khiến  bình thường  qua  lạnh sống lưng, với bọn họ  giống như chuyện thường ngày ở huyện.
Lê Kiến Mộc im lặng  theo  Bách Phong, biểu cảm    d.a.o động, giống như cái bóng  tồn tại giữa đám  .
Đi thêm một đoạn,   bất chợt ngừng trò chuyện. Tất cả cùng  về phía —nơi một cái hố tròn khổng lồ hiện .
Hố lớn  to bằng cả sân bóng, từ bên  tuôn lên một cột âm khí dày đặc như thực thể,  cuồng kéo dài lên trời,   tràn  khắp  gian, khiến bầu  khí xung quanh trở nên đặc quánh, âm u, nặng mùi m.á.u tanh đến buồn nôn.
Lê Kiến Mộc nheo mắt  cảnh tượng đó, lòng dâng lên một cơn phẫn nộ hiếm thấy.
Bên  hố sâu đó là bao nhiêu mạng , bao nhiêu oán khí mới tích tụ  thành một  gian quỷ dị như thế ?
Chắc chắn  chỉ dừng  ở con  “vạn ” mà lão già  từng . Và đây… mới chỉ là một phần  nhỏ của Pháp Nhất Môn.
Cô siết chặt tay, ánh mắt lạnh lẽo sâu thẳm.
Ngay lúc , một  đàn ông lùn thấp tiến  gần, ánh mắt đánh giá Lê Kiến Mộc từ đầu đến chân.
Người  diện mạo cực kỳ  xí—ngũ quan như  đặt sai chỗ, làn da sần sùi chẳng khác gì thiềm thừ u minh, cơ thể lùn nhưng thô kệch, cái bụng nhô  như phụ nữ sắp sinh. Tuy , khí tức    mạnh mẽ bất ngờ—hơn hẳn những quỷ tu xung quanh.
Mọi  lập tức cúi đầu hành lễ:
“Điền Trú đại nhân!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/612.html.]
“Ừm.” Điền Trú gật đầu, đôi mắt nhỏ như hạt đậu vẫn  rời khỏi Lê Kiến Mộc.
Bách Phong nhanh chóng giới thiệu:
Mộng Vân Thường
“Đại nhân, đây là đồ   mới thu nhận. Cô   chút tuệ căn, nhưng vẫn còn ngây thơ, luôn nghi ngờ  là kẻ lừa đảo. Vì thế hôm nay  dẫn cô  đến đây để mở mang kiến thức, tận mắt  thấy uy lực của môn phái chúng .”
“Vậy ...” Điền Trú xoa cằm,  vẻ trầm ngâm suy nghĩ.
Bách Phong lập tức chen :
“Lần    tìm  ba khách hàng ở phương Bắc, còn  hai  nữa đang cân nhắc. Hôm nay   thể thỉnh  năm con thiềm thừ u minh.”
Điền Trú lập tức bật :
“Làm  . Lần  công trạng của   tệ. Để lát nữa    vài câu với bên  cho.”
“Đều nhờ đại nhân chỉ bảo tận tình bao năm nay,  mới   ngày hôm nay.” Bách Phong cúi  cảm kích.
Điền Trú càng hài lòng,  càng tươi. Ông  rút từ tay áo rộng một vật, ném về phía Lê Kiến Mộc.
“Nếu là đồ  của Bách Phong đại sư,  cũng  thể keo kiệt quá. Đây là quà gặp mặt. Sau   chăm chỉ học tập sư phụ cô, sớm ngày   cống hiến cho môn phái.”
Lê Kiến Mộc nhận lấy tấm thẻ gỗ màu đen, tà khí nhè nhẹ toát  từ mặt . Cô gật đầu:
“Ừm.”
“Được , các   . Tự chọn mấy con mạnh một chút mà mang theo. Gần đây bên ngoài  yên, nếu yếu quá dễ  đám Huyền Sư phát hiện.”
“Chúng   rõ.”
Điền Trú rảo bước  về phía căn nhà nhỏ dựng bên cạnh hố tròn, bóng ông  khuất dần trong màn âm khí dày đặc.
Bách Phong thấp giọng :
“Đó là chỗ nghỉ tạm của đại nhân, đừng  nữa. Chúng  đến hố âm thôi.”
Lê Kiến Mộc thu hồi ánh , gật đầu:
“Được.”
Lúc , những  xung quanh cũng bắt đầu tản :
“ đến phía Bắc.”
“ qua bên .”
“Tránh xa   chút. Lần  nhất định  thỉnh  con mạnh nhất.”
“Phân tán hành động thôi.”