kể từ khi tới thời đại , linh khí trời đất  trở nên vô cùng mỏng manh. Bản  cô   khôi phục  đến 30% thực lực lúc  thịnh. Nếu dùng linh lực để vẽ bùa hư , sẽ quá lãng phí.
Hơn nữa, bùa giấy dễ dàng mang theo hơn.
Mộng Vân Thường
Cũng thuận tiện cho… giao dịch.
Cô mất cả một buổi chiều, kiên nhẫn vẽ hết  giấy vàng đang .
Toàn bộ đều là bùa bình an cơ bản nhất.
Sau khi vẽ xong, cô cẩn thận gấp chúng thành từng miếng tam giác,  đó gom , dùng một túi nilon bọc kỹ  bỏ  ba lô.
Chỉ khi đó, cô mới  dậy, rời khỏi căn phòng thuê.
Không xa phía  chính là con phố  trường.
Cô mua một ít đồ ăn vặt, đang định  về ký túc xá thì bất giác dừng bước, khẽ nghiêng đầu  sang bên  đường.
Ở phía đối diện, chính là cửa hàng thịt xiên mà sáng nay Trịnh Linh từng dẫn họ tới nhưng   ăn.
Quán vẫn đông đúc như cũ, nhưng bầu  khí   gì đó kỳ lạ.
Tiếng ồn ào  còn là những âm thanh vui vẻ, mà pha lẫn sự hoảng loạn.
Trước cửa quán, một chiếc xe cứu thương đỗ ngay ngắn. Đèn báo hiệu nhấp nháy đỏ rực, phản chiếu lên mặt đường ẩm ướt trong màn đêm.
Không lâu , mấy  mặc áo blouse trắng khiêng một  đàn ông từ trong cửa hàng .
Tiếng bàn tán nhanh chóng lan  xung quanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/63.html.]
“Xảy  chuyện gì thế? Chết  ?”
“Hình như là ông chủ quán thịt xiên  bệnh, ngất xỉu ngay trong tiệm.”
“Có lẽ là  việc quá sức thôi. Cửa hàng nhà ông  buôn bán lúc nào cũng đắt khách. Haizz, kiếm tiền nhiều cũng chẳng ích gì nếu   giữ gìn sức khỏe.”
Lê Kiến Mộc  xa quan sát.
Từ góc độ của cô  ,  vô  bóng dáng mèo hoang, chó hoang lượn lờ  cơ thể  đàn ông . Những cái bóng âm trầm   ngừng nhảy múa điên cuồng, như thể đang tham gia một vũ hội quỷ dị. Chúng gào rú, nhe nanh dữ tợn, từng chút, từng chút một cắn xé sinh khí của ông .
Lê Kiến Mộc thu  ánh mắt,   rời .
Vạn vật  linh, quả báo tuần . Người   đáng để cô đồng tình.
Quán thịt xiên “Thơm Phức” vì ông chủ nhập viện mà tạm thời đóng cửa.
Bà chủ  khi  dặn dò một nhân viên trong tiệm:
“Song Song, lát nữa dọn dẹp xong thì mau về trường. Ngày mai  chắc  mở cửa,  gì cô sẽ gọi điện báo cho em. Giờ cô   bệnh viện .”
Triệu Song gật đầu:
“Em   ạ.”
Sau khi tiễn bà chủ  ngoài, cô  đóng cửa , bắt đầu dọn dẹp đống hỗn độn trong quán.
Triệu Song là nhân viên phục vụ,   việc ở đây hơn một năm.
Cô  xuất  từ một huyện nhỏ, lên thành phố Bắc Thành – nơi  mức sinh hoạt đắt đỏ – để học đại học. Áp lực kinh tế trong nhà quá lớn, vì  ngay từ khi nhập học, cô    học   thêm.