Lê Vấn Bắc dần thu  nụ   môi, ghé sát  hỏi nhỏ: “Không  chứ, Mộc Mộc, em thật sự hứng thú với mảnh vải bó chân đó ?”
“Không  vải bó chân.” Lê Kiến Mộc khẽ lắc đầu.
Ánh mắt cô dừng   mảnh vải cổ, dệt bằng kỹ thuật xưa cũ, tuy trải qua thời gian dài đằng đẵng nhưng vẫn cứng cáp,  hề mục nát.
“Ngàn năm trôi qua vẫn giữ  nguyên trạng, điều đó  lên  nhiều điều.”
Lê Vấn Bắc gãi đầu, đoán bừa: “Chắc là do kỹ thuật dệt khác biệt, nên mới  hỏng?”
“Không,” cô trả lời, mắt  rời khỏi món đồ. “Trên đó  trận pháp.”
Nói xong, cô giơ bảng hiệu đấu giá lên.
“Hai mươi vạn.”
Món đồ   rõ nguồn gốc  công dụng, thông thường chỉ  những  sưu tầm kỳ vật mới nhúng tay , giá đấu cũng hiếm khi cao.   ,  khí như  gì đó bất thường.
Chỉ một lát ,   khác cũng giơ bảng theo.
“Ba mươi vạn.”
Từ một góc tối, ánh mắt Chung Nghị lướt qua Lê Kiến Mộc.
Hoắc Uyển và Lê Trung Đình đang trò chuyện cũng  động tác đó thu hút, lập tức  sang  con gái.
“Mộc Mộc, món đồ ...  đáng giá  ?” Hoắc Uyển cẩn trọng hỏi.
Lê Kiến Mộc khẽ lắc đầu, ánh mắt vẫn  rời khỏi mảnh vải.
“Với  khác thì  đáng một xu, nhưng với con thì...  chút thú vị.”
Nói “chút thú vị” chỉ là  nhẹ . Trực giác mách bảo cô, mảnh vải đó  hề đơn giản. Nếu , Chung Nghị – đương gia của Chung gia –    tự  xuất hiện để giành lấy?
Thứ , cô nhất định   .
Lê Kiến Mộc  giơ bảng.
Cuộc đấu giá nhanh chóng trở thành cuộc đối đầu  khoan nhượng giữa hai thế lực lớn. Chung gia  thiếu tiền, Lê gia càng  thiếu. Mỗi  Lê Kiến Mộc  giá, Chung Nghị liền theo sát,  chút do dự.
Khán phòng bắt đầu xôn xao.
“Cái gì chứ, một mảnh vải rách mà cũng tranh  thế ?”
“Bốn ngàn vạn  kìa, đùa chắc? Thứ đó  thể đáng giá  ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/636.html.]
Một   bắt đầu tính toán. Số tiền  họ cũng  thể gom góp , liệu  nên... đục nước béo cò?
  nghĩ đến hai bên đang giằng co là Chung gia và Lê gia, tất cả đều im lặng rút lui.
Thôi, đừng tìm chết.
Cuối cùng, khi giá  đẩy đến 5000 vạn, Lê Kiến Mộc bỗng ngừng tay.
“Không thêm ?” Hoắc Uyển lo lắng hỏi.
“Không cần  ạ,” cô , đặt bảng xuống bình tĩnh.
Hoắc Uyển  giấu nổi tiếc nuối: “Mộc Mộc , đừng tiếc tiền! Nhà   thiếu, cần thì  rút kho vàng nhỏ, con  bao nhiêu  cũng cho. Con thích là , giá nào cũng  giành lấy!”
Lê Kiến Mộc mỉm : “Thật sự  cần  .”
Lúc , tiếp tục  giá chẳng khác nào lãng phí thời gian. Nếu Chung Nghị  giành, cô sẽ để ông  giành,  tìm cách khác để lấy .
Cô  yên, im lặng   chủ trì gõ búa xuống.
Mộng Vân Thường
Mảnh vải – cuối cùng rơi  tay Chung Nghị.
Ánh mắt  sâu thẳm  về phía cô, nhếch môi  lạnh. Cô cũng  đáp , dịu dàng, vô hại, như thể  từng để bụng.
Ngay  đó, món đấu giá tiếp theo  đưa lên – món áp chót.
Một bức tranh.
Người dẫn chương trình bước , giọng trang trọng:
“Đây là tác phẩm mới nhất của một họa sĩ đương thời, tên tranh là ‘Sinh’. Tác phẩm   đầu tiên xuất hiện  công chúng. Tổ chuyên gia của chúng  đánh giá  cao và tin rằng những   gu thưởng tranh nhất định sẽ cảm nhận  chiều sâu nghệ thuật ẩn giấu trong đó.”
Trên sân khấu, bức tranh  từ từ hé lộ, đồng thời màn hình lớn cũng phóng đại từng chi tiết. Trong khán phòng,  khí như đặc .
Lê Kiến Mộc nhíu mày.
Xung quanh cô,  ai lên tiếng.
Trên sân khấu, Đinh Vân – tác giả của bức tranh –  thẳng lưng, bàn tay siết chặt. Ánh mắt   nóng rực,  chằm chằm  tác phẩm của  như thể  linh hồn đều dồn nén trong từng nét cọ.
Người dẫn chương trình, dù  quen phản ứng  đám đông, cũng  khựng  khi  thấy tranh. Sau một thoáng giật , cô nhanh chóng điều chỉnh  biểu cảm, nở nụ  và tiếp tục lời giới thiệu:
“Bức tranh  do Đinh Vân  – cháu nội của danh họa Đinh lão  – tự tay vẽ . Tài năng hội họa của    Đinh lão  đích  chỉ dạy trong nhiều năm. Có thể , đây là một trong những họa sĩ trẻ xuất sắc nhất hiện nay. Bức tranh  – ‘Sinh’ – mang ý nghĩa đặc biệt, hàm chứa chiều sâu nghệ thuật, chắc chắn sẽ  hài lòng những ai  thưởng thức.”
Cô mỉm , đưa tay  hiệu.
“Sau đây, xin mời bắt đầu đấu giá. Giá khởi điểm – năm mươi vạn.”