Nói xong, bóng   lướt qua kết giới nơi cửa lầu chính, đường hoàng bước   chút e dè.
Lê Kiến Mộc  ngoài  thoáng qua Văn Nhân đang ngã vật  cửa,  tùy tiện tiến  mà chỉ  xổm xuống, lặng lẽ nhét  giấy nhỏ  trong túi áo của cô.
Quả nhiên, chỉ vài phút , nam quỷ   chui .
“Phiền phức thật.” Hắn nhăn mặt, thở dài một tiếng   nhập   thể Văn Nhân. Kéo theo cơ thể cô bước qua kết giới,     lẩm bẩm: “Cơ thể phụ nữ   khó chịu thật,  nhẹ nhàng phiêu phiêu như  thể  hiện giờ.”
Một giọng  trầm thấp, nghiêm nghị đột ngột vang lên  lưng:
“Ngươi đang lầm bầm cái gì ?”
Câu   khiến cả  giấy lẫn “Văn Nhân” giật   đầu .
“Văn Nhân” im lặng mất hai giây,  đó nở nụ  gượng gạo: “Đại nhân,  chỉ  vớ vẩn thôi, ngài cứ coi như  đang đánh rắm , thật sự xin , thật xin !”
Người  gọi là “đại nhân”  vận áo choàng đen, râu dài chấm ngực, tay cầm ba nén nhang, vẻ mặt nghiêm túc khó dò.
Trong căn phòng rộng lớn ,   bất kỳ thiết  điện nào. Chỉ  một tấm vải đen trải  tường phía , một bàn thờ nhỏ, lư hương và vài ngọn nến leo lét cháy.
Ngay bên cạnh vị đại nhân , là một cỗ quan tài.
Chiếc quan tài  chế tác vô cùng tinh xảo, gỗ  và hoa văn tỉ mỉ, dù  rành cũng  thể nhận  đây là đồ hiếm .   hiểu đạo pháp thì    một tầng ý nghĩa khác — đây là loại quan tài chuyên dùng để trấn tà, phong ấn mạnh mẽ đến mức, nếu một  bình thường c.h.ế.t  mà  trong đó, thì gần như sẽ vĩnh viễn   đầu thai.
“Canh giờ sắp tới , lên  .” Đại nhân khẽ .
“Vâng.”
“Văn Nhân” gật đầu, bước đến, nhẹ nhàng chui  trong quan tài   yên bất động.
Ngay khi   định vị trí, nam quỷ lập tức rời khỏi cơ thể cô, lơ lửng bay lên từ trong quan tài.
Vị đại nhân bước tới, cúi đầu  thoáng qua Văn Nhân đang  im, xác nhận   dấu hiệu tỉnh , ông  khẽ thở dài, ánh mắt lộ vẻ tiếc nuối.
“Đáng tiếc thật.”
Nam quỷ  khẩy, khẽ : “Đại nhân,  gì  mà tiếc. Cô gái bên ngoài bây giờ nhiều lắm, mà cô  nhan sắc cũng thường thôi,   gì đặc biệt.”
Nghe , đại nhân nghiêng đầu liếc  một cái sắc lạnh: “Ngươi thì  cái quái gì!”
Giọng  của ông  đanh , mang theo chút tức giận.
“Thể xác của cô   nuôi dưỡng bao năm, là thể chất cực kỳ thích hợp cho việc quỷ nhập. Nếu rơi  tay một Huyền Sư giỏi, e rằng sẽ trở thành một vũ khí mạnh mẽ. Bây giờ  đem   thí nghiệm... uổng phí lắm!”
Nam quỷ tuy  hiểu rõ nhưng cũng  dám  thêm lời nào. Bị  chằm chằm như ,  chỉ  rụt cổ lùi ,  dám phản bác nửa câu.
Đại nhân thu  ánh mắt, thở dài một tiếng,  đưa tay đẩy nắp quan tài khép .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/651.html.]
Mộng Vân Thường
Sau đó ông  tiến về phía bàn thờ, miệng lẩm nhẩm  chú, tay nắm một nắm tro nhang  xoay , bắt đầu bôi lên bề mặt quan tài.
Tay trái bôi tro, tay  vẽ bùa, miệng vẫn  ngừng lầm rầm. Cả căn phòng như chìm  một luồng khí quái dị, âm u, khiến nam quỷ  bên cạnh cũng vô thức lùi  vài bước.
Từ lầu chính, những luồng sáng lạ bắt đầu khuếch tán  ngoài. Ở các căn nhà nhỏ bên ngoài, nơi những nữ sinh còn đang mộng mị, bỗng nhiên giường đệm   chao đảo dữ dội. Một   choàng tỉnh  kịp hiểu chuyện gì  cảm thấy   như  hút xuống,  “rơi tõm”  bên trong chiếc giường.
“A…!”
Tiếng thét thất thanh vang lên khắp nơi, nhưng  kịp dứt thì  đỉnh đầu họ — những tấm ván gỗ lập tức sập xuống, hóa thành nắp quan tài. Toàn bộ đều  nhốt kín bên trong.
Âm thanh kêu cứu, đập mạnh, hét gọi… nối tiếp vang lên, càng lúc càng hỗn loạn.
Thế nhưng từ nơi vô hình nào đó,  một thế lực âm u đang rút cạn tinh khí thần của họ. Càng vùng vẫy, bọn họ càng mất sức nhanh hơn, chỉ  thể tuyệt vọng chứng kiến ý thức của  dần tan biến trong bóng tối đặc quánh.
Cùng lúc đó, vô  luồng năng lượng  hút về phía lầu chính. Giọng chú ngữ của đại nhân càng lúc càng dồn dập, gấp gáp, gần như hóa thành tiếng gào trong một cơn điên cuồng.
Đôi mắt ông  mở to, đầu ngón tay phát lực, vung về phía quan tài:
“Khởi!”
Chiếc quan tài vẫn dính chặt lấy mặt đất,   động tĩnh gì.
Gương mặt đại nhân tối sầm . Ông  bước nhanh tới, giận dữ mở nắp quan tài .
 còn  kịp  rõ  bên trong, một bóng  nhỏ bé đột ngột bay vọt .
Là  giấy!
Gặp gió lớn,  giấy lập tức phồng to như bong bóng  bơm khí, chỉ trong chớp mắt  biến thành hình  kích cỡ bình thường. Không   rằng,  giấy  tung một quyền, đánh trúng mặt đại nhân.
“Á—!!”
Một tiếng hét thảm vang lên. Đại nhân  đánh ngã chỏng vó,  chẳng kịp suy nghĩ gì  lồm cồm bò dậy,  lăn  chạy  ngoài,  hề  ý định   phản công.
“Đại nhân! Đại nhân! Ngài  ?” Nam quỷ hoảng hốt chạy theo,    phía   gọi.
   đầu,  lập tức thấy trong quan tài — một  giấy với khuôn mặt trắng bệch đang từ từ  dậy.
Hắn hoảng đến mức loạng choạng mấy bước, mặt cắt  còn hột máu.
Đại nhân thì  thèm để ý đến . Bởi lẽ ông  căn bản   loại Huyền Sư thiên về chiến đấu. Nếu  vì sư phụ đột ngột mất tích, chuyện  vốn dĩ cũng chẳng tới lượt ông   tay.
Hiện giờ thấy  cao nhân âm thầm  tay,  còn tinh vi đến mức  ai phát hiện, ông   rõ — đối phương   kẻ tầm thường.
Muốn sống? Chạy là thượng sách!
…Đáng tiếc,   chạy cũng  thoát.