“Ừ, mua xe cũ thôi, giá rẻ lắm, nhưng mà chạy xa thì  . Chỉ cần đủ để  nhà ga đón con   về là  .”
Cát Tân Nguyệt  mái tóc  lốm đốm bạc của cha , trong lòng càng rõ vì  ông  chọn mua chiếc xe đạp điện cũ đó. Cô cúi đầu, ánh mắt dừng  ở chiếc xe lăn  cũ kỹ bên cạnh cha, khẽ :
“Cha mua cái đó  gì cho tốn tiền,  bằng đổi cái xe lăn mới. Cái cha đang dùng  hơn mười năm , gần như sắp hỏng  còn gì.”
“Còn dùng  mà, cha ở nhà suốt,  cần   , thế là đủ .” Ông    xua tay, như sợ con gái  tốn tiền vô ích.
Cát Tân Nguyệt mím môi, trong lòng  chút chua xót. Cô  xuống cạnh cha, nhẹ giọng:
Mộng Vân Thường
“Chiều nay con với  sẽ  thị trấn, đổi cho cha cái xe lăn mới. Cha cứ  con .”
“Đừng lãng phí tiền của…,” ông  định gạt  thì   con gái ngắt lời.
“Cha, con  tiền,” cô kiên quyết . “Con nhận  học bổng của trường, còn thắng vài cuộc thi, cuối tuần con cũng  dạy thêm. Tính  cũng  hơn hai vạn . Con sẽ mua xe lăn mới cho cha, còn mua quần áo mới cho cha và  nữa. Sắp Tết , con   tiết kiệm mấy thứ . Cha   con.”
Lời   dứt, cha của Cát Tân Nguyệt bỗng im bặt. Cổ họng ông nghẹn , đôi mắt đỏ hoe. Ông  ngờ, đứa con gái mới mười tám tuổi của , giờ   gánh vác cả gia đình.
Ông  Bắc Thành là nơi đắt đỏ,   còn bảo ở đó sống  dễ. Ấy  mà con gái ông  học,   thêm, vẫn dư tiền mang về, còn nhớ mua quà cho cha .
Chỉ nghĩ đến việc cô âm thầm nỗ lực thế nào, nơi ông  hề  , ông  thấy xót xa lắm .
Cát Tân Nguyệt  để cha kịp  gì, cô cúi xuống bóp chân cho ông,    lấy chiếc bùa bình an  cổ :
“Cha, cái  là bùa bình an bạn cùng phòng con vẽ đấy. Cậu   giỏi, bùa   linh. Cha đeo thử ,   sẽ thấy dễ chịu hơn, đỡ đau nhức mỗi khi trời mưa.”
Cha cô  chiếc bùa trong tay con gái, khẽ :
“Cha    , cần gì bùa bình an, con   ngoài  nhiều thì giữ mà dùng.”
“Con  , con khỏe mạnh, con tin là cha đeo  sẽ  hơn. Nghe con , bùa  thật sự  linh nghiệm.” Cô  để ông từ chối, lập tức đeo lên cho ông.
Ông Cát sờ sờ lá bùa treo  ngực,   gì đó mà  thốt nên lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/658.html.]
Sau khi  lay chuyển  con gái, chẳng bao lâu ,  Cát Tân Nguyệt trở về. Hai  con nhanh chóng đưa ông đến huyện thành, mua chiếc xe lăn mới,  tiện thể sắm cho mỗi  một bộ quần áo mới đón Tết.
Xong xuôi, Cát Tân Nguyệt bảo  đưa cha về .
Nhà cô cách huyện thành khá xa, hiếm khi mới  đây một chuyến, cô tranh thủ hẹn vài bạn học cũ đến thăm  trường.
  kịp gặp ai, cô  thấy một bóng  quen thuộc ở ngay cổng trường — Chu Bác Trầm.
“Ơ… Chu ? Sao   ở đây ạ?” Cát Tân Nguyệt  bất ngờ.
Chu Bác Trầm đội mũ, đeo khẩu trang kín mít, đôi mắt sâu thẳm  cô, giọng trầm :
“Cùng vợ  đến quyên tặng sách vở cho trường, tiện thể đón cô  về ăn Tết.”
“Cô Dịch là  huyện Vu ? Em  từng  chuyện .”
Chu Bác Trầm gật đầu: “ , chuyện   nhiều  .  cũng chính vì thế,  đây cô  mới chọn giúp huyện Vu đầu tiên.”
“Cô Dịch đúng là  ,” Cát Tân Nguyệt mỉm  chân thành.
Bỗng nhiên Chu Bác Trầm hỏi: “Em   gặp cô  ?”
Cát Tân Nguyệt ngẩn : “Gặp   ạ?”
Cô nhớ   khi đề cập đến,   từ chối. Khi , thái độ   vẻ  vui, nên cô cũng  tiện hỏi tiếp.  giờ  khác.
Chu Bác Trầm gật đầu: “Lần  bọn  quyên góp tài liệu học tập cũng là nhờ em.   kể với cô  về em, cô   vui, thấy những gì    uổng phí. Cô  còn quyết định tài trợ thêm cho trường học huyện Vu. Sách vở hôm nay là một phần trong  đó.”
“ nghĩ, nếu gặp em, cô  sẽ càng vui hơn.”
Cát Tân Nguyệt thấy khó lòng từ chối. Thứ nhất vì Chu Bác Trầm là  nổi tiếng, thứ hai,    lấy danh nghĩa của Dịch Vi Vi —  mà cô  kính trọng — để  chuyện. Cô    mảy may nghi ngờ.
Chu Bác Trầm   nhà họ  mới mua ở gần đây,  cũng  xa.
Cát Tân Nguyệt liền gửi tin nhắn cho bạn, báo rằng   việc bận,  thể sẽ tới muộn. Sau đó, cô bước theo Chu Bác Trầm rời khỏi cổng trường.