Thiên Kim Huyền Học Lại Đi Livestream Bốc Gạch - 668

Cập nhật lúc: 2025-04-14 11:45:44
Lượt xem: 47

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cô xoay người, nhìn về phía Lê Kiến Mộc, hỏi: “Đại sư, nếu làm từ thiện thì có thể tích công đức đúng không?”

Lê Kiến Mộc gật đầu: “Đúng vậy.”

“Vậy nếu một người dùng toàn bộ tài sản, toàn bộ số tiền mình có để làm từ thiện... thì còn có thể có kiếp sau không?”

Lê Kiến Mộc đáp bằng giọng đều đều: “Có thể, nhưng không ai biết là khi nào. Dù là quỷ hồn, cũng có cơ hội chuyển sinh làm người lần nữa. Nhưng có người phải xếp hàng mấy năm, có người phải chịu khổ hình dưới địa ngục hàng trăm năm. Với nghiệp chướng của Chu Bác Trầm bây giờ, chưa biết chừng còn phải làm súc sinh vài kiếp.”

“Ít nhất là... không tan thành mây khói.”

Dịch Vi Vi khẽ gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”

Lê Kiến Mộc hơi nheo mắt: “Cô định làm gì?”

Dịch Vi Vi quay lại nhìn Chu Bác Trầm, ánh mắt sâu thẳm như thể đã chuẩn bị sẵn sàng: “Chúng ta hãy quyên góp hết tất cả tài sản đi. Sau đó, anh ra đầu thú, có được không? Em sẽ đợi anh ở địa phủ.”

Đôi mắt Chu Bác Trầm rưng rưng, không chút do dự: “Được.”

Dịch Vi Vi mỉm cười, nụ cười dịu dàng tựa như chưa từng trải qua đau khổ nào.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

“Vậy thì...” – cô nhìn sang phía Cát Tân Nguyệt – “Chuyện làm từ thiện, cô có thể thay tụi tôi hoàn thành không?”

Cát Tân Nguyệt giật mình: “Tôi ư?”

“Ừm.” Có lẽ sợ cô không đồng ý, hoặc cũng có thể là Dịch Vi Vi vẫn còn nhớ rõ chuyện trước khi chết, cô vội nói thêm: “Số tiền đó không bẩn đâu, là tôi và A Trầm cùng nhau kiếm được.”

Cơ thể cô từng bị vấy bẩn, nhưng lòng dạ và số tiền cô mang đi làm việc thiện – từ đầu tới cuối – đều là sạch sẽ, minh bạch.

Cát Tân Nguyệt nghẹn ngào, mũi cay xè. Cô lắc đầu: “Tôi không giỏi mấy chuyện này... nhưng nếu cô tin tôi, tôi sẽ học.”

Dịch Vi Vi nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt tràn đầy cảm kích: “Cảm ơn cô.”

Nói xong, cô quay sang nhìn Lê Kiến Mộc.

Chỉ một cái liếc mắt, ông đã hiểu ý. Ông lặng lẽ đưa tay, mở quỷ môn cho cô.

“Vi Vi! Đừng đi!” – Chu Bác Trầm thất thanh hét lên, hoảng loạn giãy giụa. Nhưng cơ thể bị trói chặt khiến anh không thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn Dịch Vi Vi xoay người bước về phía ánh sáng u tối nơi quỷ môn đang mở ra...

Dịch Vi Vi quay đầu lại, nhẹ nhàng mỉm cười nhìn Chu Bác Trầm, giọng nói dịu dàng như gió thoảng:

"Chúng ta rồi sẽ gặp lại. Em sẽ không đầu thai đâu, cho dù phải chờ bao lâu đi nữa, em cũng sẽ đợi anh. Nhưng anh phải hứa với em một chuyện... hãy sống thật tốt, sống trọn vẹn quãng đời còn lại, được không?"

Chu Bác Trầm mím môi, mắt đỏ hoe, không thốt nên lời.

Dịch Vi Vi vẫn lặng lẽ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn anh, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/668.html.]

Một lúc sau, rốt cuộc anh không nhịn được nữa, nước mắt trào ra, nghẹn ngào nói:

"Được... anh đồng ý với em."

Nụ cười trên môi Dịch Vi Vi càng thêm dịu dàng.

Trong lòng cô, Chu Bác Trầm vẫn là người đàn ông từng yêu cô tha thiết, vẫn luôn đáp lại tình cảm của cô bằng cả tấm chân tình, vẫn hoàn mỹ như trong hồi ức.

Những gì anh từng hứa, xưa nay chưa từng nuốt lời.

Dịch Vi Vi chậm rãi xoay người, bước vào quỷ môn.

Cô đã chuẩn bị tâm lý cho giây phút chia xa này, nhưng khi bóng dáng mờ nhạt của cô dần tan biến trong không gian, Chu Bác Trầm không thể kìm nén được. Gương mặt anh vặn vẹo đau đớn, như thể chỉ muốn lao đến giữ chặt lấy cô, nhưng tiếc rằng, tất cả chỉ là hư vô.

Dịch Vi Vi đã đi rồi.

Chu Bác Trầm đứng c.h.ế.t lặng, rồi dần dần cúi đầu, cả người như mất hết khí lực. Trong khoảnh khắc, anh như già đi cả chục tuổi, tinh thần sụp đổ hoàn toàn.

Lê Kiến Mộc không để ý đến anh nữa mà quay người đi về phía Cát Tân Nguyệt, ân cần hỏi:

"Có cảm thấy chỗ nào không khỏe không?"

"Không… không có..." Cát Tân Nguyệt chưa nói dứt lời đã khụy xuống, đôi chân mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngã. Cô ngượng ngùng cười với Lê Kiến Mộc.

Lê Kiến Mộc nhìn cô một lúc, lạnh nhạt nói:

"Lúc trước hồn phách của cậu rời khỏi cơ thể, lại bị nhốt trong đèn vong ưu khá lâu. Bây giờ tuy đã trở lại thân xác, nhưng vài ngày tới sẽ rất yếu. Dịp Tết này nên ngoan ngoãn ở nhà tĩnh dưỡng, đừng có chạy lung tung. Nhớ phơi nắng nhiều. À, còn cái này."

Nói rồi, cô lấy ra ba lá bùa bình an đưa cho Cát Tân Nguyệt.

Cát Tân Nguyệt sững người, xúc động:

"Tiểu Lê..."

"Cầm lấy đi. Lá bùa cậu từng đưa cho cha cậu đã bị dùng mất trong lúc ông ấy đi tìm cậu. Ba lá này cậu giữ kỹ, đừng để rời khỏi người."

Cát Tân Nguyệt cẩn thận nhận lấy, trong mắt hiện rõ vẻ cảm kích.

Tiểu Lê nửa đêm từ Bắc Thành chạy tới đây, đến tận nhà cô để cứu cô, giờ còn tặng bùa bình an quý giá. Ân tình này, cô sao có thể không cảm động?

"Tiểu Lê, cảm ơn cậu... thật sự cảm ơn rất nhiều..."

Sau khi xác nhận căn biệt thự không còn điều gì kỳ lạ, Lê Kiến Mộc dẫn Cát Tân Nguyệt rời khỏi đó.

Cơ thể Cát Tân Nguyệt vẫn còn yếu, người thường cũng không thể tuỳ tiện đi vào quỷ môn. Hơn nữa giữa đêm ở một huyện thành nhỏ như thế này, muốn bắt xe cũng chẳng dễ dàng. Hai người đứng ở cổng khu dân cư khá lâu mà vẫn không thấy chiếc xe nào khả dĩ.

Loading...