Phản ứng  bài đăng cũng sôi sục  kém:
"[Lê đại sư tặng đồ cho Huyền Ý Môn ? Định nịnh bợ ư?]"
"[Khẩu khí   giống đang tặng đồ... Nếu thật sự  đưa thì  đưa tận nơi , chứ  cần đăng như thế.]"
"[Thẻ gì mà  khó chịu ghê,  mở ảnh một  là     luôn. Làm  nổi da gà.]"
"[Ha ha, tưởng Lê đại sư lợi hại lắm, hóa  vẫn  cúi đầu  tông môn. Thất vọng ghê.]"
[“Ôi trời đất ơi, thứ   từng thấy qua  đó! Sư thúc tổ của chúng   một cái, ngày thường coi như bảo vật trấn phái ! Nghe  là đồ từ địa phủ, cực kỳ hiếm,  mà Lê đại sư  đưa cho Huyền Ý Môn?”]
[“Anh là ai thế? Đừng tùy tiện lên mạng phổ cập linh tinh. Đây là ấn tín của địa phủ, là thứ địa phủ ban cho những Huyền Sư  khả năng mở quỷ môn dẫn vong hồn trở về địa phủ. Loại ấn tín   bình thường  thể tiếp xúc. Hơn nữa, mỗi cái đều  đánh dấu riêng, cái trong video rõ ràng là của Huyền Ý Môn. Lê đại sư chỉ là vật quy nguyên chủ.”]
[“ thấy Lê đại sư  rộng lượng. Dù Huyền Ý Môn  cô  thế nào, cô  vẫn  trả  vật quý giá .”]
[“Xì, đây là đang uy h.i.ế.p ngầm đấy! Món đồ quan trọng thế , mấy   thấy kỳ lạ ? Sao nó   trong tay Lê Kiến Mộc? Là cô  đánh bại môn chủ của Huyền Ý Môn  cướp lấy,  là... Ngô Phong căn bản  từng  trục xuất khỏi sư môn, và món  do Ngô Phong đưa cho cô ?”]
[“Càng nghĩ càng thấy lạnh sống lưng. Lê đại sư rốt cuộc lợi hại tới mức nào đây!”]
[“Thế Huyền Ý Môn giờ tính ?”]
[“Chờ xem họ còn mặt mũi nào nữa .”]
Chẳng cần chờ lâu,  đến nửa tiếng , Huyền Ý Môn  gấp gáp xóa  bộ video phát sóng, đóng luôn tài khoản livestream,  đăng bài xin  công khai  Weibo.
Bài xin   nội dung đại khái rằng: Lê Kiến Mộc là đại sư huyền học xuất sắc, năng lực cao, đạo đức ; còn Vân Hi thì tuổi còn nhỏ, thiếu kinh nghiệm,  thường tiếp xúc với mạng xã hội, do đó mới vô tình gây hiểu lầm trong lúc lên sóng.
Bọn họ còn thêm thắt rằng, các  tử như Vân Dật và Vân Tố từ lâu  quen  với Lê Kiến Mộc, giữa họ là bạn .
 cư dân mạng  tin, ngược  càng chắc chắn rằng chính vì Lê Kiến Mộc dám đăng công khai ấn tín của địa phủ lên mạng nên Huyền Ý Môn mới sợ hãi, vội vàng xuống nước.
Kết quả, màn  mắt "hạ sơn" của Huyền Ý Môn coi như thất bại  .
Mộng Vân Thường
Sự kính sợ đối với đại tông môn từng ăn sâu trong lòng cư dân mạng cũng bắt đầu lung lay. Chuyện   chỉ gây chấn động, mà còn trở thành đề tài bàn tán sôi nổi khắp các diễn đàn, như thể  bộ mạng xã hội đang ăn mừng một vở kịch lớn đầy kịch tính  hạ màn.
Lúc , Lê Kiến Mộc lạnh lùng tắt  cuộc gọi thứ năm của Vân Dật.
Không lâu , cuộc gọi  đến. Cô cau mày, dứt khoát cúp máy, đồng thời gửi tin nhắn ngắn gọn qua WeChat:
“Muốn lấy  đồ thì bảo  trong cuộc tự đến mà lấy. Đừng dài dòng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/677.html.]
Chuyện lớn như , để một  tử nội môn mới xuống núi rèn luyện  nửa năm  mặt, còn  giở trò cảm tình, đúng là nực .
Ấn tín của địa phủ   đồ chơi. Ngô Phong – sư  của môn chủ –  thể đưa  thứ , đủ để thấy nội tình  hề đơn giản. Hại bao nhiêu  như thế, chuyện  Vân Dật  thể giải quyết ?
Chẳng mấy chốc, Vân Dật nhắn :
“Đã rõ. Mong đại lão bớt giận,  và sư tỷ đều  về phía cô!”
Lê Kiến Mộc chỉ nhếch môi  lạnh,  trả lời.
Mấy câu như ,  thì  vẻ  đẽ, nhưng bản chất chỉ là lời xã giao. Ai chẳng  tiêu chuẩn kép, ai chẳng bênh vực   quen? Nếu  thì vì    chuyện  – sơ – gần – xa?
Tuy nhiên, xét tình hình hiện tại, giữa cô và Huyền Ý Môn vẫn  đến mức trở mặt  . Còn  kẻ   Ngô Phong  , thì  điều tra thêm.
Tối đó, Lê Kiến Mộc trò chuyện vài câu với  trong nhà về chuyện đang lan truyền  mạng   ngủ sớm.
Trong lòng cô dâng lên một linh cảm – đêm nay e rằng sẽ  thể an .
Trên một tuyến quốc lộ vắng vẻ, giữa đêm khuya.
Chu Tiền  ở ghế phụ, tay cầm điếu thuốc, nhả khói từng  dài. Mùi thuốc lập tức lan khắp trong xe.
Tiêu Tề  ở ghế lái, nhíu mày, mở hé cửa sổ để thoáng khí.
Dư Tiểu Ngư  ở băng ghế ,  thu hồi chiếc bút ghi âm  lên tiếng:
“Đội trưởng Tiêu, em gửi đoạn ghi âm .”
“Ừm, gửi cho Lê đại sư ngay .” – Tiêu Tề , mắt vẫn dõi theo con đường phía .
“Vâng.” – Dư Tiểu Ngư nhanh chóng thao tác, mặc kệ bây giờ  là hai giờ sáng.
“Gửi xong .”
“Ừ.”
Chu Tiền  phía ,  cuộc trao đổi giữa hai  thì bật  khẽ, lắc đầu một cái.
“ sai .” – Ông , giọng trầm thấp.
Tiêu Tề liếc mắt  ông  qua gương chiếu hậu, hỏi: “Gì cơ?”
“Trước   cứ nghĩ các  coi  là kẻ điên…” – Chu Tiền  buồn, rít một  thuốc  thở  chậm rãi – “Thực   luôn tin  quỷ thần. Bà nội  từng là  xem quỷ quái cho  ,   vì luật pháp nghiêm cấm mới dừng.  từ nhỏ, bà  dạy chúng   kính sợ những điều   hiểu ,   sợ trời đất.”