Lần , chị gái y tá  mang theo bình truyền  thiết  y tế nào, mà  đem đến... đồ ăn.
"Ngại quá, giữa trưa  bận nên quên mang cơm cho mấy . Chắc đói  đúng ?  bảo nhà bếp nấu chút mì, hy vọng hợp khẩu vị của các ."
Cô  đặt ba bát mì lên tủ đầu giường, chia đều cho ba .
"Ăn tạm  . Anh..." – cô   sang phía Chu Tiền, dò hỏi – "Anh  thể tự ăn  chứ?"
Mộng Vân Thường
Chu Tiền vội vã gật đầu: "Được…  mà."
Dù    cũng  ráng . Ông   dám để  phụ nữ  – dù là   ma – đút cho ăn.
Rõ ràng chị y tá cũng chẳng  ý định đó. Thấy ông đồng ý, sắc mặt cô  dịu xuống.
 ngay  đó...
"Phiền cô đút cho   ?" – Tiêu Tề bất chợt lên tiếng.
Chị gái y tá  sững, mắt trợn tròn: "..."
Cuối cùng, cô  đành nghiến răng, mặt căng cứng như sắp  pháp trường mà cầm đũa đút mì cho Tiêu Tề.
Mì sợi trơn và mềm, vốn  khó gắp. Đã , đôi mắt Tiêu Tề lạnh lẽo đầy áp lực  thẳng  cô khiến tay cô  run rẩy  ngừng. Mỗi  gắp là một  run,  dám thở mạnh.
Đặt sợi mì bên môi  , cô  lúng túng : "Cậu… ăn ?"
 Tiêu Tề vẫn bất động.
Rồi   bất ngờ đưa tay , nắm lấy cổ tay cô .
Choang! Một tiếng động lớn vang lên. Bát mì rơi xuống đất, sợi mì và nước súp văng tung tóe khắp  cô y tá.
Sắc mặt cô  lập tức  đổi,  hoảng  tức,  bật dậy hét lên:
"Trời ạ! Cậu  cái gì thế! Cơm cũng đổ ! Cậu   phí phạm như  tốn bao nhiêu nguyên liệu  hả?"
Tiêu Tề vẫn giữ tay cô , ánh mắt lóe lên vẻ nghi ngờ.
Bởi vì… cổ tay cô  ấm nóng.
Phản ứng cơ thể    bình thường,  giống ma quỷ chút nào. Hơn nữa, hạt châu mà Lê Kiến Mộc đưa vẫn còn nguyên,   gì xảy .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/685.html.]
Anh  buông tay, day trán: "Xin ."
Có lẽ… bọn họ nhầm . Có lẽ nơi  thật sự là bệnh viện?
Chị y tá    đầy uất ức, ánh mắt oán niệm rõ ràng. Cô  hừ lạnh một tiếng: "Thôi!"
Rồi lườm thêm một cái: "Sức lực mạnh như thế chắc  đói  nhỉ? Vậy thì nhịn một bữa cũng chẳng c.h.ế.t ai!"
Cô  cúi xuống nhặt bát mì vỡ, xoay  định rời .
 ngay lúc đó, bỗng dưng cô  khựng . Sắc mặt  đổi rõ rệt.
Quay đầu, ánh mắt cô  quét một vòng trong phòng, giọng nghiến răng ken két: "Người  giường  hai  ?"
Tiêu Tề thản nhiên đổi tư thế , mắt  trần nhà, nhàn nhạt đáp: "Ồ, mới  chạy  ngoài."
Dù cảm giác chị y tá    ma, nhưng nơi  vẫn  quá nhiều điểm bất thường.
Vả , nếu   Lê Kiến Mộc cứu bọn họ, thì rốt cuộc là ai  đưa ba  tới đây? Lúc đó rõ ràng bọn họ đang chạy xe  cao tốc, cảnh cửa sắt  khi ngất  là cái gì? Là cổng bệnh viện ? Có  chính là nơi ?
Hàng loạt câu hỏi xoay vòng trong đầu Tiêu Tề. Anh đang cố sắp xếp   ký ức mơ hồ  qua.
Còn Dư Tiểu Ngư, nhân lúc chị y tá  chú ý,  lén chạy  ngoài.
Vừa bước khỏi phòng,   như rơi  một thế giới khác. Trước mắt là hai tòa nhà – trông giống như tòa nhà bình thường trong bệnh viện. Căn nhà gỗ nơi họ ở thì   tách biệt, thấp tầng, xây dựng như một khu riêng biệt,  xa với các khu khác. Bảo  lúc    thấy tiếng .
… cũng  thể vốn dĩ  hề  tiếng động nào cả.
Bởi vì dù trời đang ban trưa, ánh nắng rực rỡ, nhưng ngoài sân bệnh viện   vắng bóng .
Không khí tràn đầy quái dị.  ánh mặt trời khiến Dư Tiểu Ngư thấy yên tâm phần nào – chí ít ban ngày  dễ  ma quỷ xuất hiện.
Anh  ngẫm nghĩ một chút  quyết định  về phía tòa nhà phía đông.
Vừa bước  sảnh tầng một, một luồng gió lạnh bất ngờ thổi qua. Gió giữa trưa nắng mà lạnh buốt, khiến    rụt cổ  theo phản xạ.
Ngay lúc , cuối cùng cũng   xuất hiện.
"Ha ha! Người mới ? Sao  mặc đồng phục bệnh nhân ? Quần áo của   thật đó!" – một  đàn ông cắt xé đồng phục bệnh nhân theo kiểu chẳng  hình dáng gì  hì hì .
Dư Tiểu Ngư  quần áo , nhíu mày: "Quần áo của  mới kỳ cục đấy. Ai   cắt nát đồng phục bệnh nhân kiểu đó?"
"Ông bạn ,   hiểu gì hết!" –   hất cằm,  dáng tự đắc – " đây là nhà thiết kế chính của một thương hiệu thời trang cao cấp đấy! Mấy bộ đồng phục bệnh nhân , qua tay  biến hóa, đảm bảo  thể mang  trình diễn trong Tuần lễ Thời trang luôn ! Cậu   mắt thẩm mỹ thôi!"