Dư Tiểu Ngư liếc   đàn ông đang tựa nghiêng  tường từ lúc nào  . Người đó trông tiều tụy, gầy gò, dáng vẻ chỉ  hai mươi mấy tuổi, nhưng đôi mắt  mang theo sự tang thương như  trải qua quá nhiều chuyện.
Ngón tay   kẹp một cành cây nhỏ, ánh mắt tối tăm  thẳng về phía Dư Tiểu Ngư.
"Anh là  mới ? Bị đưa tới đây từ khi nào?"
Dư Tiểu Ngư trả lời: "Tối qua."
"Trong nhà xảy  chuyện gì? Có chuyện lớn lắm đúng ?" Người  ngậm nhánh cây trong miệng,  động tác bật lửa  hít một  sâu, vẻ mặt thả lỏng như đang hút thuốc thật sự.
Dư Tiểu Ngư  câm nín.
"Không  chuyện gì lớn, chỉ là gặp tai nạn,  thương,   đưa tới đây. Hai hôm nữa là xuất viện."
"Xuất viện?" Người đàn ông  khẩy,   bộ hút một  "thuốc".
"Tới  chỗ   còn  chuyện  ? Ai cũng     bệnh, nhưng thật  ai cũng  bệnh cả. Nơi — bệnh!" Anh  chỉ tay lên đầu , đoạn cuối còn nhấn mạnh như  cảnh tỉnh.
Dư Tiểu Ngư lắc đầu: "   bệnh. Thật đấy, đầu óc   tỉnh táo."
Mộng Vân Thường
Người  nheo mắt , giọng điệu trở nên lạnh lùng và khiêu khích:
"Hửm? Nếu thật sự bình thường, thì tại   nhà  đưa  đến đây? Anh   nơi  là bệnh viện tâm thần ?"
Anh  dường như đang đợi Dư Tiểu Ngư hoảng hốt hoặc kinh ngạc.
 điều    ngờ tới là, Dư Tiểu Ngư chỉ khẽ nhíu mày, ánh mắt lộ vẻ phức tạp  : "Giờ thì   ."
Bệnh viện tâm thần.
Không trách  cô y tá ban nãy   bọn họ bước chân  đây.
Không trách  họ   thấy âm thanh gì cả—vì phòng bệnh  vốn cách biệt với khu điều trị chính.
Không trách  cô y tá đó  sẽ sắp xếp chuyển viện.
Người đàn ông cau mày: "Anh  thấy sợ ?"
"Sợ cái gì cơ?"
Người  cố tình nhấn mạnh:
"Anh sẽ  tiêm thuốc,  ép uống thuốc, đầu óc mơ mơ hồ hồ, ngày càng phát điên…  một ngày nào đó  sẽ  tự tử, sẽ   những chuyện khủng khiếp. Anh sẽ  bao giờ   thế giới bình thường  nữa. Với  bên ngoài,  chỉ là một kẻ điên—cho dù  c.h.ế.t ở đây, cũng chẳng ai quan tâm. Từ nay về , thế giới của  chỉ còn  nơi , cho đến lúc chết. Anh  sợ ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/687.html.]
Dư Tiểu Ngư nhún vai, đáp: "Phải ,  sợ lắm. Vô cùng sợ. Thế  thấy vui hơn chút nào ?"
Người đàn ông    sự châm biếm trong câu , sắc mặt lập tức sa sầm.
Anh  giận dữ vứt nhánh cây xuống đất, còn  quên dẫm mạnh một cái như thật,  bất ngờ bước nhanh tới gần Dư Tiểu Ngư.
"Anh  nên như ! Anh  sợ,  hoảng hốt! Bệnh viện tâm thần là nơi đáng sợ nhất  đời,  chỗ nào kinh khủng bằng! Ở đây  thứ đều  bình thường, và  sẽ c.h.ế.t tại đây! Dù  nghĩ  tỉnh táo,  cũng sẽ c.h.ế.t ở đây,  ? Hơn nữa nơi — chỉ    tâm thần , còn …"
Đột nhiên,  đàn ông tròn mắt, vẻ mặt cứng đờ như   thấy thứ gì kinh khủng đến cực điểm.
Dư Tiểu Ngư xoay   theo bản năng.
Phía    là mấy  mặc đồng phục y tế, dẫn đầu là một  đàn ông trẻ tuổi đeo kính, dáng vẻ nhã nhặn.
"Anh định  gì tiếp?" Dư Tiểu Ngư  đầu  hỏi, nhưng phía    còn ai.
Người đàn ông   biến mất  tung tích.
Không khí lập tức trở nên quái dị.
Dư Tiểu Ngư khẽ thở dài. Quả nhiên,  chuyện  hề bình thường.
Anh  chuyển ánh mắt sang  đàn ông đeo kính.
Người   giữa hai nhân viên y tế, ba  trò chuyện với   tự nhiên,   dấu hiệu nào cho thấy đang áp giải  bệnh.
Dư Tiểu Ngư  chắc   là bệnh nhân  là bác sĩ.
Có lẽ ánh mắt    quá lâu,  đàn ông đeo kính cũng  . Dưới ánh mặt trời, mắt kính phản chiếu một tia sáng nhẹ, che bớt  phần sắc sảo, khiến   trông càng thêm hiền hòa, vô hại.
Người đó tóc  dài, diện mạo thanh tú. Nếu  nhờ bộ đồ y tế,  thêm kinh nghiệm  cảnh sát từng gặp đủ kiểu , Dư Tiểu Ngư chắc  tưởng nhầm đối phương là một cô gái trẻ.
Dư Tiểu Ngư chủ động gật đầu chào: "Chào  ."
Sợ họ hiểu lầm  là bệnh nhân tâm thần,    thêm:
" là  mới  đưa đến tối qua, hiện đang ở khu bên . Không  bệnh nhân tâm thần ."
Người đàn ông đeo kính mỉm : " . Ở đây, bệnh nhân tâm thần đều  đeo vòng tay đặc biệt."
Nghe , Dư Tiểu Ngư khẽ thở  nhẹ nhõm. 
Thật sự sợ đám   coi   thành bệnh nhân tâm thần đối đãi.