Dư Tiểu Ngư trừng lớn mắt, như  tin  cảnh tượng  mặt. Giọng  run lên:
“Là... là ! Bác sĩ Vưu! Là  thật !”
“Thật vui khi cảnh sát Dư vẫn còn nhớ đến .”
Bác sĩ Vưu mỉm , nụ  ôn hòa và phong nhã, y hệt như  đầu họ gặp .  những lời     mang theo cảm giác lạnh lẽo như băng, khiến   sởn gai ốc.
“Đã lâu  gặp,  hy vọng  thích món quà nhỏ  tái ngộ .”
“Đồ súc sinh!” Dư Tiểu Ngư gào lên,  kìm nén  cơn phẫn nộ đang bùng lên dữ dội. Anh chộp lấy chiếc đèn bàn  bàn, ném mạnh về phía đối phương.
“ sẽ g.i.ế.c ! Giết  để báo thù cho cha  !”
Bác sĩ Vưu khẽ nghiêng đầu né tránh, khóe miệng khẽ nhếch lên, nụ  càng thêm quỷ dị. Và …  biến mất.
Dư Tiểu Ngư ngẩn , đảo mắt  quanh căn phòng trống trơn.
Một giọng  từ hướng khác vang lên:
“Cảnh sát Dư,  đang tìm  ?  đang ở đây mà.”
Dư Tiểu Ngư giật   ,  vung đèn bàn ném về hướng đó.   nữa, cái bóng  mắt   tan biến như khói.
“Cảnh sát Dư,  ném lệch . Thiếu chút nữa là trúng.”
“…”
“Cảnh sát Dư, phản xạ của  vẫn chậm quá. Với tốc độ ,    báo thù cho cha   ?”
…
Khi đồng đội của Dư Tiểu Ngư đến nơi, chỉ thấy căn phòng tràn ngập mùi m.á.u tanh, kính vỡ và một  đàn ông đang phát điên.
Mộng Vân Thường
Dư Tiểu Ngư la hét, vung loạn chiếc đèn bàn thủy tinh trong tay,  gào  chửi, gọi tên "bác sĩ Vưu"  ngừng.
“Dư Tiểu Ngư! Bình tĩnh !”
“Anh vẫn còn vụ án của cha    phá,  thể buông xuôi lúc !”
“Cậu    hả? Bác sĩ Vưu gì chứ? Anh tỉnh  !”
Dư Tiểu Ngư cảm thấy đầu óc   tỉnh táo.
Anh cố gắng giải thích rằng chính bác sĩ Vưu  g.i.ế.c cha  , rằng ông   thuấn di, rằng ông  còn đang ở ngay trong căn phòng .
  một ai tin .
“Anh  hoang tưởng  ? Làm gì  ai  đời  thuấn di!”
“Bác sĩ Vưu là ai? Chúng   từng  thấy cái tên . Trong phòng ngoài chúng   thì chẳng  ai cả.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/693.html.]
“Tiểu Ngư, chúng    đau lòng, nhưng  thật sự  giữ tỉnh táo. Cậu chẳng lẽ   báo thù ?”
…
 … báo thù…
Anh  thể gục ngã. Anh  sống,  tỉnh táo,  mạnh mẽ.
Dư Tiểu Ngư cố ép bản  bình tĩnh .  ngay khi lý trí   kéo  một chút,  chợt trông thấy...
Bác sĩ Vưu đang  nơi khung cửa sổ.
Hắn thản nhiên khoanh tay, chậm rãi giơ ngón tay cái lên. Rồi từ từ xoay ngược xuống.
“Hèn nhát.”
Dư Tiểu Ngư rống lên một tiếng, hất tung những  đang giữ  , lao về phía cửa sổ như kẻ mất trí.
Một đồng nghiệp hét lên hoảng hốt: “Cẩn thận!”
…
Từ đó, cái tên Dư Tiểu Ngư – từng là một cảnh sát xuất sắc, phá nhiều vụ án lớn – trở thành ký ức đau lòng trong ngành.
Sau khi phá vụ án lớn cuối cùng, cha    sát hại dã man. Cú sốc quá lớn khiến tinh thần  sụp đổ.
Không lâu ,  phát bệnh, mất kiểm soát, nhiều  gây thương tích cho  qua đường. Trong tình thế  còn cách nào, Tiêu Tề buộc  đưa  đến một bệnh viện tâm thần.
Bệnh viện   biệt lập  một ngọn núi hẻo lánh, xung quanh rậm rạp cây cối, hoang vu  một bóng .
Cánh cổng sắt hoen gỉ, bức tường tróc sơn, tất cả khiến nơi đây càng thêm u ám.
Khi xuống xe, Dư Tiểu Ngư  lặng một lúc,  đột ngột lùi bước, ánh mắt đầy hoảng sợ.
“Không… !    ! Đội trưởng Tiêu, đừng mà!   về nhà,   về nhà!”
Tiêu Tề giữ chặt vai , ánh mắt lạnh lùng nhưng giọng  vẫn kiên quyết:
“Đây là bệnh viện tâm thần  nhất cả nước. Bác sĩ ở đây  giỏi. Dư Tiểu Ngư,  nhất định  hợp tác điều trị. Đợi đến khi   ,  sẽ đón  về.”
Nói xong,  đẩy Dư Tiểu Ngư qua cánh cửa sắt,    rời .
“Không… đừng mà! Đội trưởng Tiêu! Đừng bỏ  ! ĐỪNG MÀ!”
Dư Tiểu Ngư vươn tay tuyệt vọng,  theo chiếc xe xa dần.
Sau lưng , một bàn tay nhẹ vỗ lên vai.
Anh run lên, vội  đầu …
Trước mắt   là ác quỷ… mà là một gương mặt dịu dàng...