Tiêu Tề :
"Sẽ  mất quá lâu . Anh tin tưởng Dư Tiểu Ngư."
 khi  chuyện kết thúc, họ sẽ cùng  bước  đợt huấn luyện tâm lý. Trong đầu Tiêu Tề  lên sẵn một loạt kế hoạch. Thời gian  vì vấn đề tâm lý nên họ tạm thời  thể tiếp tục công việc. Thay vì để thời gian trôi qua vô ích, huấn luyện là lựa chọn hợp lý nhất.
Chiều hôm đó, Lê Kiến Mộc lên đường đến Huyền Ý Môn.
Huyền Ý Môn  ở khu Hương Sơn, vùng ngoại thành phía bắc Bắc Thành. Nơi đây là hàng xóm với chùa Pháp Âm nổi tiếng. So với Vọng Sơn – khu vực quanh chùa Pháp Âm vốn yên tĩnh và ít   đến, thì Hương Sơn  sầm uất và là một địa điểm du lịch   yêu thích.
Cô dừng xe ở chân núi. Từ đây trở lên, xe cá nhân   phép lưu thông. Muốn lên núi,  mua vé  cổng.
Mặc dù đang là cuối đông – thời điểm cuối năm, nhưng du khách tới Hương Sơn  những  giảm mà còn đông hơn thường ngày. Quanh chân núi là các quầy vé, trạm xe cáp và hàng loạt gian hàng bán đủ loại vật dụng cần thiết cho chuyến leo núi.
Lê Kiến Mộc từ chối một  bán rong đang mời chào, ánh mắt cô lướt qua ba  đang  xuống từ phía .
Trong ba  đó,  dẫn đầu  vẻ điềm đạm, trong khi hai  phía  thì trông khá bối rối, miệng  ngừng cãi vã.
"Sư phụ,  đúng là  đáng tin mà! Con   , danh môn chính phái như Huyền Ý Môn, ai mà rảnh đến nỗi đặt chỗ tu hành ở nơi du lịch ồn ào thế  chứ?"
"Nói kiểu gì đấy! Không  sư phụ mới đến đây  thứ hai thôi ? Lần  đến còn   khu du lịch,    chỗ   đổi nhiều !"
"   là mấy chục năm  ! Thời đại   đổi nhanh lắm, lúc  đến   tìm hiểu  thông tin ?"
"Xì, thế con là  tử mà    tra cứu hộ sư phụ ?"
Trong lúc hai  còn cãi ,   đầu nhận  một cuộc gọi. Vẻ mặt vốn đang cau  lập tức  đổi,   nghiêm túc, cung kính trả lời:
"Các tiền bối của Kính Hoa Môn  tới  ? Vâng,  sẽ lập tức tới đón!"
Ngắt máy,   đầu ,  kiên nhẫn  với hai  :
"Được , hai vị  theo con đường bên  lên núi. Nếu  đường gặp chốt kiểm tra hoặc trận pháp, cứ đưa thiệp mời  là . Nhớ là đừng  nhầm nữa đấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/715.html.]
Vô Đạo  sang Chu Tiền Tiên, cả hai đều thấy rõ sự thiếu thiện cảm của  dẫn đường.
Thật  cũng  thể trách  . Bọn họ đến đây mà  tìm hiểu gì ,   rằng ngoài Huyền Ý Môn, Hương Sơn còn là khu du lịch nổi tiếng.
Cổng  Huyền Ý Môn   tách biệt với lối  của du khách bình thường,   ẩn giấu kỹ lưỡng. Cả hai cứ men theo đám du khách mà , kết quả là… lạc đường!
Không còn cách nào, họ đành  lấy thiệp mời  nhờ môn phái Huyền Ý Môn hỗ trợ. Thiệp mời  ấn ký đặc biệt, chỉ cần đến gần cổng là  thể kích hoạt dẫn đường.
Quả nhiên,  của Huyền Ý Môn  đến giúp, nhưng thái độ thì khá lạnh nhạt, như thể chẳng mấy vui khi  tiếp đón khách .
Dù  thì Huyền Ý Môn cũng là một trong những đại môn chính phái, Vô Đạo và Chu Tiền Tiên chỉ  thể kìm nén bực bội,  dám  năng gì.
Người  tử   xong thì nhanh chóng rời ,  lẽ là để nghênh đón đoàn khách khác –  vẻ còn quan trọng hơn bọn họ.
Chu Tiền Tiên hậm hực  nhỏ:
"Kính Hoa Môn hả? Từ Bằng Thành chạy tới đây mệt gần chết,  mà vẫn  khinh như thường!  là mắt chó  !"
Mộng Vân Thường
Vô Đạo trừng mắt:
"Im ngay! Cẩn thận     thấy. Kính Hoa Môn   dạng mà chúng  dám đụng . Hôm nay nhiều Huyền Sư tập trung ở đây, tai vách mạch rừng, con đừng  buông lời xúc phạm môn phái khác."
"Con   mà, sư phụ."
Cả hai  theo con đường mà  dẫn đường  chỉ. Đó là một giao lộ nhỏ, kín đáo như thể  từng  khai phá, thoạt  chẳng khác gì đường mòn rừng núi.
 ở đầu con đường ,  một  đang  chờ sẵn.
"Lê đại sư! Đã lâu  gặp!" – Hai   đồng thanh reo lên, nét mặt đầy kinh ngạc lẫn vui mừng.
Lê Kiến Mộc dừng , bình thản đáp:
"Cũng  lâu lắm ."
"Ha ha, chúng  định đến Bắc Thành sớm hơn vài ngày để ghé thăm Lê đại sư, ai ngờ dọc đường gặp chút sự cố nên  chậm trễ.  đúng là may mắn! Vừa lên núi  gặp  đại sư ở đây. Thật đúng là  duyên!"