Lê Kiến Mộc nheo mắt,  thấy một đám mãnh thú lao xuống từ  cao – nào là lợn rừng, chồn hôi, trâu rừng, hươu và thậm chí là... hổ.
Điều kỳ lạ là tất cả bọn chúng đều toát  âm khí mờ nhạt, đôi mắt đỏ rực,  ba  như  xé xác.
"Su sư phụ! Chạy! Chạy mau!"
Chu Tiên Tiền mặt mày tái mét, kéo Vô Đạo bỏ chạy.
"Đợi ..."
Lê Kiến Mộc còn   hết câu, hai thầy trò   chạy mất hút.
"Chạy , Lê đại sư! Cẩn thận đấy!"
Vô Đạo  đầu hét lên.
Lê Kiến Mộc khẽ nhíu mày. Cô vung tay, một luồng linh khí lập tức bao lấy hai  , kéo họ ngược trở  bên cô.
Tay còn  khẽ đẩy về phía  – đám mãnh thú đang lao đến như gặp  bức tường vô hình,  bộ đ.â.m sầm   té ngửa, rên rỉ thảm thiết.
Chu Tiên Tiền và Vô Đạo trợn tròn mắt, nuốt nước bọt đánh ực.
"Thật... thật lợi hại!" – Vô Đạo há hốc mồm. – "Đây là cảnh giới cả đời  cũng  với tới nổi..."
Ông  chợt  sang  tử, nghiêm túc :
"Tiền Tiền, thầy chỉ dặn con một điều quan trọng nhất!"
"Điều gì  ạ?"
Chu Tiên Tiền vẫn còn mê mẩn dáng vẻ oai phong của Lê đại sư. Cô chỉ nhẹ nhàng vung tay,  khiến thiên quân vạn mã khuất phục.
"Con nhất định  ôm chặt đùi Lê đại sư! Cô  bảo  đông, thì đừng   tây. Sau  môn phái nhỏ của chúng   rạng rỡ  , là nhờ  con!"
Chu Tiên Tiền ngơ ngác:
"...Sao giống như sư phụ  con   tiểu thái giám phục vụ đại sư  nhỉ?"
Từ đằng , giọng của Lê Kiến Mộc vang lên:
"Đi tiếp thôi!"
Hai thầy trò vội vàng gật đầu, chạy lúp xúp theo .
Dù đám mãnh thú  gục xuống, nhưng  chúng vẫn còn đang gầm gừ, đôi mắt đỏ rực khiến ai nấy ớn lạnh.
Chu Tiên Tiền dè dặt hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/717.html.]
"Lê đại sư, mấy con  từ   thế? Có  do tụi   sai đường ?"
Cậu liếc  đám thú, khẽ rùng :
"Hình như chúng   là động vật bình thường  Hương Sơn . Hơi thở của chúng... kỳ lạ lắm."
Lê Kiến Mộc lặng lẽ  lên bậc thang phía , lạnh nhạt đáp:
"Đã chắn đường thì g.i.ế.c thôi."
Dứt lời, cô dồn linh khí  tay, chuẩn   đòn.
 lúc , ba giọng hô hoán vang lên cùng lúc:
"Khoan !"
"Dừng tay!"
"Cô dám động !"
Từ phía bậc thang, ba  chạy xuống, vẻ mặt kinh hoảng.
Đáng tiếc là quá muộn – luồng linh khí như lưỡi đao gió vung , quét sạch  bộ đám mãnh thú.
Máu đỏ pha lẫn đen tuôn  nhuộm nền đất, xác thú ngổn ngang.
Ba  mới đến  c.h.ế.t trân. Hai trong  họ trừng mắt giận dữ  Lê Kiến Mộc:
"Ai cho phép cô g.i.ế.c chúng nó!"
Lê Kiến Mộc bình thản thu tay :
"Chó cắn ,  g.i.ế.c giữ   gì?"
"Cô..."
Hai   tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng, một  rút ống sáo,   rút loan đao định lao đến.
  kịp động thủ,  thứ ba – mặc y phục của Huyền Ý Môn – vội vàng bước  can ngăn:
"Chư vị! Bình tĩnh! Có gì từ từ ! Đừng  tay! Chỉ là hiểu lầm thôi!"
Hai  trẻ tuổi  hừ lạnh,   thêm gì nữa.
Người  tử Huyền Ý Môn cúi đầu  chút ngại ngùng  với Lê Kiến Mộc:
Mộng Vân Thường
"Lê đại sư, hoan nghênh cô đến Huyền Ý Môn. Chuyện  ... thật  hai   là  tử của Thiện Nguyên Tông. Đám mãnh thú    thú hoang, mà là linh thú họ nuôi dưỡng. Cô...   nặng tay ."