"Alo... Hổ Tử?"
Giọng ông cụ run rẩy vang lên trong điện thoại.
Có lẽ  bên   lâu   thấy cái tên , nhất thời ngây   mấy giây  mới cất tiếng hỏi:
"Xin hỏi... ông là ai?"
Ông cụ gần như nghẹn ngào:
"Cha là cha con đây, Hổ Tử! Cha là cha con... là cha đây..."
Đầu dây bên  im lặng một lúc,  đó truyền đến một câu lạnh lẽo:
"Cha   c.h.ế.t từ lâu ."
Tút. Điện thoại  cúp ngang.
Ông cụ hoảng hốt la lên:
"Hổ Tử! Đừng cúp! Cha thật sự là cha con mà! Mẹ con thế nào ? Cha sai , cha sai thật ... năm đó là cha  đúng... đừng cúp máy, Hổ Tử... đừng mà..."
Ông  đến nỗi giọng nghẹn , nước mắt lưng tròng,  thể kiềm chế.  phía bên  điện thoại    im lặng.
Một  tử Huyền Ý Môn  bên cạnh  đành lòng, thử gọi , nhưng   điện thoại   tắt nguồn.
"...Bị kéo  danh sách đen ." Anh  thấp giọng .
Anh lúng túng  sang  ông cụ đang run rẩy,   nên an ủi thế nào, đành  về phía Vọng Chân cầu cứu.
Vọng Chân khẽ gật đầu,  hiệu cho  tử  đưa ông cụ rời khỏi .
Là Huyền Sư – nhất là những  chuyên xử lý chuyện trần tục – bọn họ  lạ gì những tình huống như thế . Chuyện  qua,  nhân thì  quả. Khi còn sống ông cụ từng phụ bạc vợ con, giờ đây nước mắt cũng chẳng thể rửa sạch  tội .
Sau khi ông cụ rời ,  thứ tư bước lên.
Người đó là... một đứa bé.
Đứa bé bước  loạng choạng, chập chững như mới  , trông chỉ  ba tuổi. Nó  đầu  quanh bốn phía,  đó  khanh khách – một tiếng    kỳ quái, khiến   khó hiểu là ngây thơ   ý gì khác.
Lê Kiến Mộc nhíu mày,  sang hỏi:
"Đứa bé  em  gì?"
Lê Thanh Thanh  lùi , lí nhí đáp:
"Không  vì ... em cứ cảm thấy đứa bé   hợp lý. Nên là... em ..."
"Cái gì?" Lê Kiến Mộc ngạc nhiên.
"...Em  là đứa bé    . Nếu    , thì tất nhiên  thể dùng cách '  đoán tướng'  . Nhìn  mà, đầu tiên  là  đúng ?"
Mộng Vân Thường
Lê Kiến Mộc  cô em họ,  khỏi sửng sốt. Quả là gan lớn.
Và... đúng thật.
Đứa bé , quả thật   là .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/738.html.]
 cũng chính vì thế, đa   tử tham gia khảo thí đều  giới hạn bởi lối suy nghĩ thông thường, cứ chăm chăm dùng kiến thức xem tướng, mà quên mất điều cơ bản nhất – liệu đây   là ""  ?
Vọng Chân lúc    hỏi:
"Tình huống của thí sinh  4, các vị  thế nào?"
Khuôn mặt ông nở nụ   giảo hoạt  như đang trêu chọc, khiến nhiều  cảm thấy bất an.
Mấy  tử dự thi thì tụm  thì thầm, đưa  đáp án một cách mơ hồ.
Các trưởng lão của các môn phái khác   mà giận sôi , chỉ hận  thể đập cho  tử nhà  một trận nên .
Ngốc, thật sự ngốc quá!
Vọng Chân khoanh tay, nhẹ giọng :
"Tình hình của  4, thật   cần đứa bé  tự khai. Mọi  tự   cho kỹ ."
Dứt lời, ông giơ tay, phóng  một luồng linh khí đánh lên  đứa bé.
Trong chớp mắt, "đứa bé" lắc  biến hóa — trở thành... một con gà mái!
Trường thi lập tức bùng nổ.
"Cái gì ?! Đây rõ ràng là cuộc thi xem tướng  mà,   cho một con gà giả  ?"
"Trời ơi! Nãy giờ  còn tưởng   nhầm,  ngờ nó thật sự là... gà?!"
"Lúc đầu   gì về chuyện  cả, cũng  bảo  xem      nữa! Sao chơi lắt léo ?"
"Đây là thi hả? Hay là gài bẫy  chơi?"
"Môn phái  cử  là  tử trẻ nhất,   cố tình chơi khó chúng  ?"
"Thi như  giờ còn đỡ, giờ kiểu  là lừa   rõ ràng!"
Không khí trở nên hỗn loạn.  Vọng Chân chỉ chắp tay  lưng, bình thản :
"Mọi  đừng vội. Cửa ải  xét điểm tổng hợp. Một đề sai, còn  đề khác. Hơn nữa vẫn   trả lời đúng, chúc mừng các vị – môn phái của quý vị   tử  đấy."
Một vài  trúng đáp án lập tức ngẩng cao đầu, lưng thẳng tắp, mặt rạng rỡ.
Lê Thanh Thanh kích động đến mức nắm chặt cánh tay Lê Kiến Mộc,  nhảy  reo lên:
"Em   mà! Em là thiên tài! Em thật sự siêu lợi hại! Vận may cũng siêu cấp  luôn!"
Mấy  tử môn phái khác  xong thì liếc sang cô, ánh mắt đầy hâm mộ lẫn ghen tị.
Lê Kiến Mộc thì chỉ thở dài:
"Im lặng một lát ..."
Lê Thanh Thanh  hì hì,  nhanh chóng  sang   tiếp theo – thí sinh thứ năm.
Là ông chủ Trần.
Ông chủ Trần vẻ mặt vui tươi hớn hở bước lên, đón nhận ánh mắt đánh giá từ  . Sau khi Vọng Chân  hiệu, ông mới bắt đầu mở miệng.