"Ồ,    chú  chuyện cần xử lý  ạ?" Lê Kiến Mộc nghiêng đầu hỏi.
Yến Đông Nhạc lắc đầu, giọng thản nhiên: "Không  gì gấp. Đưa   về nhà  . Mau lên xe ."
Vô Đạo và Chu Tiền Tiền vốn  quen Yến Đông Nhạc,  rõ  phận  là  của Cục Đặc Sự. Hai  do dự một chút, thấy Lê Kiến Mộc  lên xe thì cũng nhanh chóng bước theo.
Lê Kiến Mộc   ghế lái phụ, tiện miệng hỏi: "Người của Cục Đặc Sự chuẩn  tiến  Huyền Ý Môn thật ?"
"Ừ," Yến Đông Nhạc đáp,  mỉm , "cũng nhờ  em cả đấy. Nếu  nhờ em  tay, Cục  thâm nhập Huyền Ý Môn điều tra thì còn tốn  ít công sức."
Nói đến đây,  chép miệng : " hai ngày gần đây Cục cũng rối như tơ vò. Việc nhiều đến nỗi  ai kịp ăn Tết."
"Thật , đám tà ma quấy phá  ngừng, bọn cháu suýt chút nữa  đón giao thừa trong bụng con hung thú  đấy." Lê Thanh Thanh chen , giọng nửa  nửa than. "May mà chị Kiến Mộc  tay dứt khoát khiến bọn họ  dè chừng, nếu  thì..."
Yến Đông Nhạc liếc cô một cái  : "Mọi  vất vả . Gần đây Cục  nhận  một ít quà, lát nữa tặng cho   xem như khen thưởng."
Lê Thanh Thanh thoáng đỏ mặt: "Cháu   gì  ạ, chú ba đừng khách sáo như ..."
Yến Đông Nhạc chỉ ,   thêm gì, ánh mắt lặng lẽ lướt qua Lê Kiến Mộc.
Từ khi lên xe, Lê Kiến Mộc dường như cứ   chăm chú, ánh mắt đánh giá từng chút một. Thấy   , cô  càng  kỹ hơn.
Yến Đông Nhạc nhíu mày: "Làm  ? Sao    như thế?"
"Không      ?" Lê Kiến Mộc đáp tỉnh bơ.
"..."
"Đèn đỏ kìa."
Yến Đông Nhạc chợt  hồn, vội đạp phanh. Chiếc xe khựng , Lê Kiến Mộc khẽ nhếch môi, ánh mắt lấp lánh chút trêu chọc. Đến khi      nữa, cô  nhắm mắt nghỉ ngơi, như  từng  chuyện gì xảy .
Thầy trò Vô Đạo xuống xe ở trung tâm thành phố Bắc Thành. Họ còn   về môn phái kịp đón Tết nên chỉ kịp mua ít đặc sản địa phương  quà cho  ,  nhanh chóng rời , khéo léo từ chối lời mời của hai cô cháu Lê Kiến Mộc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/774.html.]
Sau đó, Yến Đông Nhạc tiếp tục chở Lê Kiến Mộc và Lê Thanh Thanh về tận cửa nhà.
Vừa bước xuống xe, Lê Kiến Mộc lập tức  Hoắc Uyển nhào tới ôm chầm lấy.
"Mộc Mộc! Mau để   con nào! Sao về trễ mấy ngày như ? Có   lo đến mức nào  hả?" Hoắc Uyển  trách yêu  liên tục xoay  Lê Kiến Mộc, gần như  kiểm tra xem con gái  thiếu sợi tóc nào .
Lê Kiến Mộc vẫn  quen với kiểu  thiết , nhưng   cô  học  cách im lặng chịu đựng, để mặc  soi xét từng chút.
"Mẹ, con   cả, chỉ vì  chút việc ngoài ý  nên mới về trễ." Cô nhẹ giọng giải thích.
"Việc ngoài ý  thì cũng  gọi điện báo bình an một tiếng chứ! Nghề của con vốn  nguy hiểm, chỉ cần con chậm một chút là cả nhà phát hoảng!" Hoắc Uyển càng  càng kích động. "Con xem, mấy ngày nay cha con mất ngủ, cứ tưởng con xảy  chuyện !"
Lê Kiến Mộc sững  một chút, vội vàng gật đầu: "Con   ,   con sẽ nhớ báo . Con hứa."
Mộng Vân Thường
Thực , phần lớn những nơi cô đến đều   tín hiệu điện thoại,   gọi cũng  .  cô  dám  thật, sợ   lo đến phát .
Thôi thì nhịn một chút cho yên chuyện.
Thấy  dịu xuống, cô thở phào nhẹ nhõm.
Đứng bên cạnh, Lê Thanh Thanh  cảnh tượng  con ôm  tình cảm thì chỉ  ngẩn . Hồi    lo nhất luôn là cô, giờ  chị gái , tất cả sự quan tâm đều dồn về một phía.
Cô hậm hực lầm bầm,  kịp than thở thì    đánh cho một cái rõ đau.
"Ai da! Mẹ,   đánh con?!"
"Đánh là ! Thanh Thanh,  con  như ? Chị con là Huyền Sư, ít nhiều còn  tự bảo vệ bản , chứ con thì  theo hóng chuyện  gì?"
Hoắc Uyển càng  càng giận: "Chị con   ngoài còn  gọi về báo , thế mà con   dối là đến nhà bạn chơi. Nếu   tình cờ gặp  bạn con, chắc cũng chẳng  con biến mất từ lúc nào!"
"Con   cha con suýt nữa báo cảnh sát vì tưởng con  mất tích ? Cũng may  Đông Nhạc tới  là thấy con  cùng chị con, nếu  thì chúng    đăng báo tìm   đấy!"
"Con giỏi quá ha!"