trong mắt đám người vây quanh Vân Dật ánh lên sự hung hãn lạnh lẽo.
"Nếu không làm gì mờ ám, vậy cậu bỏ chạy làm gì?" Một tên trong số đó cười gằn, giọng điệu đầy đe dọa. "Lãng phí thời gian của bọn tôi, phải trả giá thôi."
Chưa kịp để Vân Dật phản ứng, cả nhóm đã xông lên tấn công. Vốn dĩ tu vi của anh ta đã không cao, thân thể lại còn mang thương tích, sức lực gần như cạn kiệt. Dưới những cú đ.ấ.m dồn dập, anh ta chẳng khác gì bao cát, không cách nào chống đỡ.
Từ sau một thân cây gần đó, Lê Kiến Mộc và Yến Đông Nhạc lặng lẽ theo dõi mọi chuyện.
Yến Đông Nhạc quay sang hỏi nhỏ: "Không định cứu sao? Tôi nhớ cậu ta là bạn em mà?"
Lê Kiến Mộc không đáp, chỉ lặng lẽ lắc đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Vân Dật đang bị đánh đến quỳ rạp trên mặt đất. Đám người kia ra tay rất tàn nhẫn, rõ ràng đã đỏ mắt vì g.i.ế.c chóc, hoàn toàn không màng chuyện sát thêm một mạng nữa.
Chẳng mấy chốc, Vân Dật đã thoi thóp, thân thể mềm nhũn nằm im bất động.
Bất chợt, một kẻ trong đám ra hiệu cho những người còn lại dừng tay. Hắn ta cúi xuống, nhìn Vân Dật như đang đánh giá một món hàng bẩn thỉu, rồi cười nhạt:
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
"Tôi nhớ lúc trước khi Vọng Chân nhận Vân Dật làm đệ tử, không ít người nói cậu ta có căn cốt rất tốt, cực kỳ thích hợp để tu luyện. Vừa hay, thiên phú của tôi tầm thường, lại đang thiếu một bộ căn cốt tốt như thế này. Dù sao người cũng đã gần chết, giữ lại chẳng phải phí phạm?"
Một tên khác chen lời: "Sao anh lúc nào cũng tranh phần tốt thế? Căn cốt này tôi cũng muốn."
"Vậy thì đánh một trận giành đi," một gã khác cười nham hiểm, "Tôi chỉ cần thần hồn của hắn. Huyền tu mà, một linh hồn đáng giá hơn trăm người thường. Dùng để luyện pháp khí là vừa đẹp."
Tên cuối cùng nhún vai: "Thế thì tôi chịu thiệt, lấy tu vi của hắn thôi. Tuy thấp thật, nhưng có còn hơn không. Ít ra cũng không uổng công tôi đến đây."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/780.html.]
Chỉ vài câu qua lại, đám người đã chia xong "giá trị" của Vân Dật – như thể đang phân thây một con lợn tại chợ. Chúng hoàn toàn không thấy những lời đó có gì đáng sợ. Mọi hành động dường như đã quá quen thuộc, lạnh lẽo và tàn độc.
Sau một hồi tranh chấp, cuối cùng kẻ giữ quyền lấy căn cốt bước tới, những kẻ khác cũng bắt đầu thi triển pháp lực, linh khí hóa thành những lưỡi dao, đồng loạt hướng về phía Vân Dật.
Nhưng ngay khoảnh khắc d.a.o khí chuẩn bị đ.â.m tới, một luồng sáng chói mắt bất ngờ bùng phát từ giữa đám đông!
"Ầm!" – Một tiếng nổ như sấm rền vang lên, khiến tất cả bật ngược ra sau, bay xa mấy mét, rơi xuống đất rên rỉ. Chẳng mấy chốc, mọi tiếng động đều im bặt. Từng người một, không kẻ nào sống sót.
Lê Kiến Mộc và Yến Đông Nhạc đưa mắt nhìn nhau, rồi cùng dõi ánh nhìn về phía trung tâm vụ nổ.
Vân Dật vẫn nằm yên trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, hơi thở yếu ớt, rõ ràng đã hôn mê từ lâu.
"Ra là..." Yến Đông Nhạc trầm giọng, "Sức mạnh vừa rồi là do phản ứng vô thức của hắn?"
Lê Kiến Mộc bước tới, nhẹ nhàng vận linh khí bao lấy thân thể Vân Dật. Luồng khí dịu dàng ấy dường như khiến cơ thể anh ta an tâm, không còn phản ứng tự vệ nữa.
Cô trầm ngâm giây lát, sau đó móc ra một con rối gỗ, linh hoạt đặt Vân Dật lên, vận dụng bí thuật thu nhỏ thân thể anh ta lại, hóa thành một món trang trí tinh xảo, cẩn thận nhét vào túi áo khoác.
Yến Đông Nhạc nhướng mày: "Chiêu này cũng khá đấy."
Lê Kiến Mộc liếc mắt nhìn hắn: "Cũng tạm thôi, không có gì đặc biệt. Mấy chiêu của Bạch Vô Thường dưới địa phủ, mới thật sự lợi hại. Cơ quan và con rối người ta điều khiển còn phức tạp hơn nhiều."
Yến Đông Nhạc giả vờ không hiểu, cười cười: "Vậy sau này nhớ chỉ cho tôi mở mang kiến thức nhé."
Hai người tiếp tục lên núi. Trên đường, họ lần lượt gặp thêm nhiều đệ tử Huyền Ý Môn đang bị truy sát. Hầu hết đều là đệ tử nội môn, từng được trọng vọng trong phái, nhưng giờ đây ai nấy đều chật vật, m.á.u me đầy người, thần sắc kinh hoảng – chẳng khác gì chó nhà có tang, chạy trốn tứ phía.