Sau bữa cơm đầu năm, Lê Trung Đình và Hoắc Uyển không nghỉ ngơi mà đi thẳng vào phòng làm việc.
Lê Kiến Mộc ngạc nhiên, cau mày hỏi:
"Mọi người đang làm gì thế? Mùng một tết mà cũng bận rộn như vậy sao?"
Theo lý mà nói, những người trong nhà cô đâu phải ai cũng chăm chỉ kiểu đó, đặc biệt là Lê Dịch Nam – bình thường ăn xong là chuồn lẹ. Lê Thanh Thanh cũng thường sẽ kéo Chu Tuấn Ngạn ra ngoài dạo phố.
Lê Niên Tây vừa vẫy tay, vừa nói:
"Tối qua em không ở nhà, bao lì xì vẫn chưa phát. Cha mẹ vào lấy đó."
Vừa dứt lời, Lê Trung Đình đã bưng một cái khay đi ra. Trên khay là những bao lì xì đỏ chót, phồng căng, không rõ bên trong đựng gì.
Ông và Hoắc Uyển đều cười hiền:
"Năm mới phải có tiền mừng tuổi, mong mọi người bình an vui vẻ. Nào, mỗi người một cái."
Hoắc Uyển đi vòng quanh, phát cho từng người. Bao lì xì dày nhất được đưa cho Lê Kiến Mộc.
Cô nhìn cái bao trong tay, khẽ nhướng mày trêu:
"Chậc chậc, mẹ thân yêu, năm nào mẹ cũng mừng tám nghìn tám, không thể tăng thêm một chút sao ạ?"
Lê Vấn Bắc chen vào phụ họa:
"Không thể nào không thể nào! Còn có người trông mong phát tài nhờ tiền mừng tuổi cơ đấy. Lê Vấn Bắc, anh không thấy xấu hổ à, lớn rồi mà còn đòi hỏi."
Bên cạnh, Lý Muội cẩn trọng ghé sát tai Lê Kiến Mộc, nhỏ giọng hỏi:
"Sư phụ, bao lì xì này… có phải nhiều quá rồi không ạ?"
Cô vốn tưởng chỉ được mừng lấy lệ vài trăm, ai ngờ bao lì xì của mình dày y hệt mọi người khác.
Lê Kiến Mộc khẽ mở bao lì xì của mình ra nhìn thử, lập tức sững lại.
Trong bao không có tiền mặt, mà là... một tờ chi phiếu.
Lê Vấn Bắc tinh mắt, lập tức la lên:
"Hả? Lê Kiến Mộc, của em là chi phiếu kìa! Mẹ, mẹ thiên vị quá đáng nha!"
Hoắc Uyển chẳng thèm ngẩng đầu, nói ngay:
"Tiền mừng tuổi năm ngoái của em gái con không có, năm nay bổ sung. Con có ý kiến gì sao?"
Lê Vấn Bắc lập tức im thin thít:
"Không… không có ý kiến ạ."
Ai mà dám có ý kiến nữa chứ.
Ngay cả Chu Tuấn Ngạn – khách không thân – cũng được mừng tuổi. Hơn tám nghìn đồng chẳng là gì với người Lê gia, nhưng lúc tất cả mọi người đều có, mà chỉ có mỗi Yến Đông Nhạc tay không, thì rõ là lạc lõng.
Chỉ có Lê Kiến Mộc và Yến Đông Nhạc để ý đến điều đó. Cô cảm giác đối phương nhìn chằm chằm vào bao lì xì của mình – ánh mắt kia… chắc là đang ghen tị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/785.html.]
Sau khi ai cũng nhận lì xì xong, mọi người lại tản đi theo lịch trình riêng.
Hoắc Uyển và Lê Trung Đình có yến tiệc phải dự, những người khác cũng có hẹn.
Lê Dịch Nam rủ Lê Kiến Mộc và Lý Muội đi gặp bạn bè ở trung tâm thương mại.
Lê Vấn Bắc thì muốn kéo cả hai đi gặp minh tinh đang quay show.
Nhưng Lê Kiến Mộc đều từ chối.
Lê Thanh Thanh bận đi hẹn hò, còn Lê Niên Tây thì trực tiếp đi làm nhiệm vụ đặc biệt.
Cuối cùng trong nhà chỉ còn lại ba người: Lê Kiến Mộc, Lý Muội… và Yến Đông Nhạc vẫn ngồi vững vàng trên ghế sofa, vững như Thái Sơn, không có ý định rời đi.
Lê Kiến Mộc thấy hơi khó hiểu, hỏi:
"Anh không có bạn bè sao?"
Dường như ai cũng có kế hoạch riêng, lẽ nào anh không có ai để đi cùng?
Yến Đông Nhạc lắc đầu, ánh mắt lại liếc nhìn về phía bao lì xì của cô.
Lê Kiến Mộc lập tức hiểu ra, lúng túng mím môi nói:
"Đợi tôi một lát."
Cô chạy cộp cộp lên tầng trên. Không tìm được bao lì xì dư, cô đành lấy tờ chi phiếu ra, rồi nhét vào đó vài tờ tiền mặt. Sau đó mới chạy xuống lầu, đưa cho anh.
"Chắc cha mẹ tôi quên chuẩn bị phần của anh. Tôi thay mặt họ đưa cho anh."
Có lẽ cha mẹ cô thật sự không nghĩ tới Yến Đông Nhạc. Dù sao cô là chủ nhà, nên cũng muốn tạo chút thể diện giúp họ.
Yến Đông Nhạc nhìn cô, im lặng một lúc rồi nhận lấy, cười cất bao lì xì hơi mỏng vào túi.
Sau đó mới cáo từ.
Lê Kiến Mộc thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Cô biết ngay mà, anh vẫn luôn nhớ thương bao lì xì.
Quay đầu lại, cô hỏi Lý Muội:
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
"Hôm nay con có dự định gì không?"
Lý Muội ngoan ngoãn đáp:
"Sư phụ đi đâu, con đi theo đó."
Lê Kiến Mộc vốn không cần người đi cùng, nhưng nghĩ lại, hiện tại Lý Muội không thân thích, Tết nhất chắc cũng không có nơi để về, có lẽ thật sự chỉ muốn theo cô cho đỡ cô đơn.
Cô trầm ngâm một lát, rồi hỏi:
"Vậy con có nơi nào muốn đi không? Tết nhất không thể suốt ngày ở nhà học bài được đâu."
Lý Muội nghĩ một lúc rồi mắt sáng rỡ:
"Con muốn đi dạo chợ đồ cũ! Con nghe nói ở đó có rất nhiều món đồ kỳ lạ."