“Gọi ạ, sáng nay gọi .” Hoắc Giang khẽ thở dài, ánh mắt hiện rõ vẻ cô đơn. “Ông sẽ về, cả tháng Giêng cũng về. Gọi điện mà cũng mắng hơn tiếng đồng hồ. Nếu còn đang nhiệm vụ, chắc là ông mắng cháu cả buổi sáng cũng .”
Lê Kiến Mộc nãy giờ vẫn lặng lẽ , ánh mắt khẽ d.a.o động. Thì kỹ năng mắng của Hoắc lợi hại đến ...
Lúc , Chung Tử Ngưng đang bên cạnh, nhân lúc Hoắc Giang đang mải trò chuyện với Hoắc Uyển, bèn nhẹ nhàng gọi nhỏ:
“Em Mộc Mộc...”
Lê Kiến Mộc sang cô gái đối diện, giọng bình thản:
“Cứ gọi tên là .”
Chung Tử Ngưng , như vẫn còn hết căng thẳng:
“Vậy chị cứ gọi em là Mộc Mộc . Chuyện cảm ơn em giúp Tử Hằng, hôm đó vội vàng nên em kịp lời cảm ơn tử tế. Có dịp, cùng ăn một bữa nhé. Tử Hằng vẫn luôn mời em một bữa để cảm ơn.”
Cô đến chuyện xảy trong buổi huấn luyện quân sự, khi Chung Tử Hằng Tráng Tráng kéo trong hang động, Lê Kiến Mộc giúp đỡ kịp thời.
Lê Kiến Mộc liếc cô , gật đầu:
“Cũng .”
Chung Tử Ngưng ngẩn một giây, dường như ngờ Lê Kiến Mộc đồng ý đơn giản như thế. Dù gì thì mối quan hệ giữa hai nhà vẫn luôn đối đầu, những trẻ khác của Lê gia bao giờ qua với bọn họ. Cô từng gặp Lê Thanh Thanh, thái độ khi hệt như thấy kẻ thù, chút thiện.
Thế nhưng Lê Kiến Mộc giống như những đó.
Nụ môi Chung Tử Ngưng càng rạng rỡ hơn, giọng trở nên nhiệt tình:
“Vậy trao đổi cách liên lạc nhé? Chị và Giang quen nhiều , thể dẫn em gặp gỡ thêm bạn bè mới. Tử Hằng cũng bằng tuổi em, bạn bè của nó cũng nhiều, tụi em dễ bắt chuyện với .”
Lê Kiến Mộc gì thêm, chỉ yên lặng gật đầu đồng ý kết bạn.
Chung Tử Ngưng cảm thấy hài lòng. Cô suýt chút nữa quên mất, Lê Kiến Mộc mới đến Bắc Thành, nhiều bạn bè ở đây. Cô cũng giống đám như Lê Thanh Thanh, chẳng mang theo địch ý với nhà họ Chung.
Dù là “đại sư” thì , năng lực mạnh mấy cũng chắc lòng sâu sắc. Người còn trẻ, mới rời quê lên thành phố, dễ tin , càng dễ dẫn dắt.
Không ở Lê gia quá lâu, Chung Tử Ngưng và Hoắc Giang nhanh chóng cáo từ, lẽ là sợ Lê Niên Tây trở về sẽ vui.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/791.html.]
Sau khi hai rời , sắc mặt Hoắc Uyển dần thả lỏng, khẽ thở dài.
“Mẹ, ?” – Lê Kiến Mộc hỏi nhỏ.
Hoắc Uyển lắc đầu, giọng nhẹ như gió:
“Nếu lão đại còn sống thì mấy…”
“Lão đại” mà bà nhắc đến ai khác, mà là thừa kế ưu tú nhất của Hoắc gia – con cả tài giỏi nhưng mất sớm.
Còn Hoắc Giang, nào sáng suốt cũng thấy… thể kỳ vọng gì nhiều.
“Mộc Mộc,” Hoắc Uyển dặn dò, “Con đừng quá thiết với cô gái nhà họ Chung . Cô đơn giản .”
Mộc Mộc nhà bà từ nhỏ sống ở vùng quê, tính cách thẳng thắn, đơn thuần, đấu kiểu khôn ngoan như con gái nhà họ Chung.
“Con ,” Lê Kiến Mộc gật đầu, nhưng khi đêm xuống vẫn trả lời tin nhắn của Chung Tử Ngưng.
lúc đó, Chung Tử Ngưng mời cô đến chợ quý dạo chơi buổi tối – chính xác là ba giờ sáng. Còn cuộc hẹn với Hoa Cát thì một giờ rưỡi.
Lê Kiến Mộc tin nhắn mời WeChat, nhắn một chữ: “Được.”
Ban ngày trong nhà bận rộn xã giao, nhưng đến tối thì vẫn về ăn cơm đoàn viên. Dù cũng là ngày Tết, ai quên chuyện sum họp gia đình.
Bữa tối hôm đó đông đủ, khí vô cùng náo nhiệt.
Người về muộn nhất là Lê Dịch Nam. Sau khi chào hỏi từng , rót một cốc nước, đối diện Lê Niên Tây, hỏi:
“Tây Tây, nhớ khi Mộc Mộc về nhà, em tặng con bé món đồ mua từ chợ quỷ ?”
Lê Niên Tây sững , gật đầu:
“ . Sao ?”
Lê Dịch Nam trầm ngâm:
Mộng Vân Thường
“Chợ quỷ an ?”