Dưới ánh đèn mờ vàng, âm thanh ồn ào và huyên náo vang vọng khắp nơi,  khác gì một khu chợ bán thực phẩm hơn là một chợ quỷ thần bí trong lời đồn.
Điện thoại của Lê Kiến Mộc  ngừng rung lên. Là Hoa Cát –  luôn hối thúc, liên tục nhắn tin hỏi cô  tới , giọng điệu qua từng dòng chữ đều đầy sốt ruột.
Cô tiện tay trả lời một câu đơn giản,  nghiêng đầu  với Lê Niên Tây đang chăm chú tìm chỗ đậu xe:
"Anh ba, bạn em cũng tới,  cùng luôn."
Lê Niên Tây  mấy để tâm, chỉ nhẹ nhàng đáp:
"Có thể, nhưng nhanh một chút. Giờ  đó đến ?"
"Đến  ạ."
Ánh mắt Lê Kiến Mộc liếc qua đám đông phía xa, lập tức nhận  Hoa Cát đang  vẫy tay với , bên cạnh ông  còn  một  trung niên lớn tuổi hơn.
Xe  đỗ xong, Lê Niên Tây bước xuống, ánh mắt vô thức lướt qua hai  phía . Khi thấy rõ họ,  khẽ nheo mắt nhưng nhanh chóng giấu  cảm xúc, trở  vẻ thản nhiên như thường.
Hoa Cát và   cùng nhanh chóng tiến  gần.
"Lê tiểu thư, hai  tới muộn quá đấy.  còn tưởng các cô  đến kịp!" – Hoa Cát thở phào nhẹ nhõm, nụ  nở rộ. "May quá, còn đúng năm phút nữa là đến giờ  cửa."
Mộng Vân Thường
Lê Kiến Mộc thoáng nhíu mày nghi hoặc:
"Đến muộn thì    ?"
"Ôi trời đất,    ?" – Hoa Cát như vỗ trán tự trách, "Chợ quỷ  đúng giờ mở cửa thì chỉ cho ,  cho . Một giờ mở,  năm phút là đóng cổng luôn!"
Cô  sang   trai , chờ xác nhận.
Lê Niên Tây gật đầu: "  đấy, chợ quỷ xưa nay đều thế."
Hoa Cát lập tức đổi giọng, ánh mắt  phần dè chừng  Lê Niên Tây:
"Vị  là...?"
Lê Kiến Mộc trả lời, giọng mang chút  vui:
"Anh  là  trai . Sau khi  thấy thẻ bài ,   bảo  đáng giá 10 vạn, sợ em  lừa nên đòi  theo."
Nghe đến đây, sắc mặt của Hoa Cát  đổi thấy rõ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/794.html.]
Lê Kiến Mộc   nhiều, lấy thẻ bài  khỏi túi, đưa   mặt ông :
"Anh  bảo thứ    mặc thúy gì hết, chỉ là thủy tinh rẻ tiền. Ông trả  tiền cho  !"
Dù   rõ đầu đuôi câu chuyện, nhưng chỉ cần thấy vẻ mặt em gái, Lê Niên Tây  nhanh chóng hiểu tình hình. Anh bước lên  một bước, giọng lạnh lùng vang lên:
"Con  ông cũng thật quá đáng, thứ như thế  mà dám bán cho em gái  với giá 10 vạn? Hôm nay, nhất định ông  cho chúng  một lời giải thích rõ ràng!"
Anh sải bước tới gần Hoa Cát,  hình cao lớn gần 1m9 cùng khí thế áp bách khiến  khí lập tức căng thẳng. Dù  cố thu liễm, áp lực từ ánh mắt lạnh lùng  vẫn khiến Hoa Cát toát mồ hôi.
Ông  nhấp nháy mắt liên tục, cố gắng lấy  bình tĩnh:
"Anh...  , thật sự   như  .  là  thành thật,  bao giờ lừa gạt ai cả. Thẻ bài  đúng là   mặc thúy, nhưng cũng đáng giá hơn 10 vạn đó,     hết ."
Lê Niên Tây   thêm gì, chỉ khoanh tay  , chờ xem ông  giải thích như thế nào.
Hoa Cát nuốt nước bọt,  tiếp:
"Thực , thẻ bài   thể chỉ  chất liệu mà định giá. Đồ cổ mà, giá trị  ở ý nghĩa phía  chứ  chỉ là vẻ ngoài.  từng  với cô  —thứ  là chìa khóa  chợ quỷ, cô còn nhớ ?"
Lê Kiến Mộc gật đầu: "Có,  nhớ rõ."
"Vậy thì đúng !" – Hoa Cát lập tức đắc ý, "Năm nay chợ quỷ đón Tết kỳ lạ lắm,  chỉ cần chìa khóa, mà còn chia thành hai đợt. Nhiều   chìa khóa chỉ   vòng đầu, còn thẻ bài của cô là vé  cả hai vòng. Vòng hai … đều là bảo vật hiếm thấy!"
Ông   đầy hàm ý, khiến ánh mắt Lê Kiến Mộc và Lê Niên Tây vô thức chạm .
"Chợ quỷ từ khi nào  chia đợt thế?"
"Chậc chậc," – Hoa Cát nhún vai, "Anh chắc   lui tới chợ quỷ Bắc Thành . Tin  lan  từ đầu tháng, hôm qua bắt đầu áp dụng đấy."
Nhận  Lê Niên Tây   dân chuyên trong giới, Hoa Cát dường như lấy  tự tin, vênh mặt  tiếp:
"Mười vạn mà mua  hai vé  cửa, còn    hướng dẫn viên riêng nữa, các cô thấy  xứng đáng ?"
Lê Kiến Mộc thẳng thừng: "Không xứng đáng."
Hoa Cát nghẹn họng, vẻ mặt như   đ.â.m một nhát chí mạng. Ông nghiến răng  khổ:
"Thôi , lát nữa nếu các cô  mua gì,  sẽ giúp xem hàng.   khoe khoang chứ mắt  của   tệ , hàng giả ở chợ quỷ  nhiều,  đây chẳng ngại đắc tội với  trong ngành để giúp các cô. Nếu mua nhiều,  còn  thể c.h.é.m giá, ít nhất tiết kiệm  một hai trăm,  ?"