Cô rõ, bản vẫn còn kém cỏi, trong khi những xung quanh là cao nhân. Hơn nữa, nếu thực sự món nào thích hợp cho cô, sư phụ nhất định sẽ chủ động bảo cô mua. Mà giờ gì, tức là đến lúc.
Thấy thế, Chung Tử Ngưng vẫn chịu buông tha, tiếp tục khuyên nhủ:
"Thật món nào trong chợ quỷ cũng đắt đỏ . Nghe huyền học coi trọng duyên phận, nếu gặp chủ quầy duyên, khi chỉ cần một đồng là mua bảo vật. Cô cứ mạnh dạn hỏi thử xem, là cơ duyên thì ?"
Đối diện với sự nhiệt tình quá mức của Chung Tử Ngưng, Lý Muội thoáng bối rối, lặng lẽ sang Lê Kiến Mộc như cầu cứu.
Lê Kiến Mộc mỉm gật đầu:
"Đi . Nếu thấy món gì phù hợp, cứ mua. Sư phụ trả tiền."
Lý Muội còn kịp lời từ chối, Chung Tử Ngưng kéo mất.
Ngay khi hai rời khỏi, Lê Niên Tây khẽ hỏi:
"Em phát hiện điều gì ?"
Lê Kiến Mộc thu hồi ánh mắt, lướt qua sạp hàng trống rỗng:
"Các mua gì ?"
Lê Niên Tây lắc đầu:
"Không thấy món nào hợp."
Hoa Cát khoanh tay cạnh, giọng thản nhiên:
" đến đây để mua đồ, chỉ mở mang tầm mắt thôi."
Lê Kiến Mộc thoáng ngạc nhiên liếc Hoa Cát. Tuy cô ông chút keo kiệt, nhưng ngờ tiết kiệm đến mức .
Hoa Cát ha hả, chiều để tâm:
"Nửa khu đầu của chợ quỷ là mấy món đồ cổ lạc hậu với những vật phẩm tồn kho ai . Người buôn cùng ngành như chiếm một nửa, nửa còn cũng đều là quen . cần mua bán gì ở đây, chỉ ngoài hóng gió mà thôi."
Theo lời ông , mấy món đồ thì quý hiếm, nhưng cầm tay chẳng khác gì ôm hòn than nóng. Thà bán đổi tiền còn hơn giữ cho nặng gánh.
Dù chợ quỷ tổ chức giữa năm, thường dịp mở cửa, với ngoài là hiếm khó tìm, nhưng với ông thì chẳng gì mới mẻ.
Thái độ của Hoa Cát đối với huyền học cũng rõ ràng. Khi thật sự cần thiết thì mới tìm Huyền Sư. Nếu chuyện thì nên tránh xa cái thế giới kỳ dị đó. Người kẻ lẫn lộn, ai mà Huyền Sư nào đáng tin, ai lòng hiểm độc?
Vậy nên, nửa phần của chợ quỷ, Hoa Cát gần như mua gì.
Dù thỉnh thoảng thấy thứ gì ưng mắt, chủ quầy cũng chỉ lắc đầu, duyên. Vì thế, tính đến hiện tại, Hoa Cát vẫn tiêu lấy một đồng.
Mộng Vân Thường
Lê Kiến Mộc cùng Lê Niên Tây tiếp tục dạo quanh mấy quầy hàng, chẳng mấy chốc tìm một chủ quầy cho là "hữu duyên" với Lê Niên Tây.
Quả nhiên, vài câu chuyện trao đổi sâu xa khó hiểu, chủ quầy liền tặng Lê Niên Tây một túi tro bùa.
Lúc nhận lấy món đồ , Lê Niên Tây cảm nhận huyết ngọc đeo cổ nóng lên rõ rệt.
Anh chỉ liếc sang Lê Kiến Mộc một cái im lặng, lời nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/809.html.]
Không lâu , Lý Muội cũng , tay cầm một bộ tiền Ngũ Đế.
Lê Kiến Mộc lướt qua, khẽ mỉm :
"Con mua món giá bao nhiêu?"
Đôi mắt Lý Muội sáng bừng lên:
"Ba vạn! Sư phụ, xem đáng giá ?"
Tiền Ngũ Đế là pháp khí cơ bản nhưng tác dụng với Huyền Sư. Một bộ chính tông, chất lượng thì giá thành hề rẻ. Mà bộ của Lý Muội, đúng là cô bé gặp may, nhặt món hời.
Có điều, thể chính chủ quầy cũng nghĩ bán đồ với giá .
Chung Tử Ngưng khẽ, xen :
"Mộc Mộc, đồ của em giỏi thật đấy. Chủ quán đòi ba mươi vạn, mà cô c.h.é.m xuống còn ba vạn. Không đơn giản ."
So với Lê Niên Tây, Lý Muội còn cẩn trọng hơn nhiều.
Tiền cô tiêu đều do Lê Kiến Mộc chu cấp, vì thế cô dè dặt, chẳng dám tiêu hoang.
Dù Chung Tử Ngưng dẫn lựa những món đắt tiền, kể cả chủ quán dùng lời lẽ hoa mỹ dụ dỗ, cô cũng chỉ lắc đầu từ chối.
Đồ cổ quý hiếm, tượng Phật, bùa chú quảng cáo là cực phẩm " trời mà đất ", đều cô động lòng.
Cuối cùng, cô chỉ chọn một bộ tiền Ngũ Đế — một pháp khí thiết thực và túi tiền với khả năng hiện tại của bản .
May mắn , kết quả khiến Chung Tử Ngưng cũng tỏ hài lòng.
Và dĩ nhiên, như những khác, cô cũng tặng kèm một túi tro bùa bọc trong giấy vàng.
Khi tập hợp , thì cũng đúng lúc kết thúc buổi chợ.
Lần , kịp bước chân rời khỏi khu chợ, trong khí đột nhiên vang lên âm thanh rách toạc như thứ gì đó xé .
Chớp mắt , nơi vốn tràn ngập ánh nắng, hoa thơm chim hót như chốn thế ngoại đào nguyên, lập tức chìm một màn đêm tăm tối.
Khi còn đang ngơ ngác thích nghi với khung cảnh đột biến, thì phát hiện bản đang giữa con phố quen thuộc – phố đồ cổ.
Không khí yên tĩnh kéo dài hai giây, ai nấy đều bắt đầu xôn xao cảm thán:
"Chợ quỷ đúng là thần kỳ thật."
Sau đó, lượt chia , ai về nhà nấy.
Cách đó xa, trong một chiếc xe đang đỗ lặng lẽ.
Dư Tiểu Ngư và Tiêu Tề mở to mắt .
Dư Tiểu Ngư hoảng hốt thì thào:
"Ôi má ơi... Giờ huyền học to gan ? Đây là đế đô đấy! Giữa ban ngày ban mặt mà dám bày trò càn khôn như . Không sợ dọa c.h.ế.t ?"