Tất cả những điều này khiến anh ta không thể không nghĩ sâu hơn. Giờ nhìn thấy Lê Kiến Mộc thân thiết với Chung Tử Ngưng như vậy, thì không còn nghi ngờ gì nữa.
Gia chủ... chỉ sợ đã không còn.
Chung Tử Hằng... e là cũng khó giữ được mạng.
"Chung Dương, đang nghĩ gì đấy?"
Giọng điệu mang chút u uẩn của Chung Tử Ngưng vang lên khiến Chung Dương run b.ắ.n cả người.
Trước kia sao anh ta không thấy vị đại tiểu thư này lại đáng sợ đến thế?
Đã nghe đồn Lê Kiến Mộc rất lợi hại, ngay cả những Huyền Sư hùng mạnh cũng chẳng thể g.i.ế.c được cô. Giờ thì gia chủ chết, thiếu gia mất tích, nếu anh ta phản kháng...
Chung Dương lau mồ hôi lạnh trên trán, lập tức nặn ra nụ cười nịnh nọt:
"Không có gì, không có gì hết! Đại tiểu thư, Lê đại sư, tôi... tôi sẽ lái xe cho hai người! Con đường này tôi quen nhất, đảm bảo an toàn tuyệt đối!"
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Triệu Phong và Lê Kiến Mộc liếc nhìn nhau, không nói gì, rồi lần lượt lên xe.
Xe vừa nổ máy, còn chưa kịp rời đi, từ phía xa đã có một bóng người lao tới, vừa chạy vừa lớn tiếng gọi.
"A Ngưng! A Ngưng, em đi đâu vậy? Đợi anh với! Em mấy ngày nay không nghe điện thoại là sao? Em bị gì vậy?"
Triệu Phong mặt đen lại, lập tức thúc giục:
"Chạy nhanh đi, đừng để ý đến anh ta! Phiền c.h.ế.t được!"
Lê Kiến Mộc nhìn người anh họ đang hùng hục lao tới, khẽ gật đầu, kéo cửa kính xe lên.
Hoắc Giang vừa chạy đến nơi thì chỉ còn biết hứng đầy khói xe.
"A Ngưng! A Ngưng! Này!"
Hoắc Giang tức đến mức dậm chân.
Nghĩ tới người vừa gọi mình là "em họ", đầu óc anh ta đầy nghi hoặc.
"Lạ thật... từ khi nào em họ lại thân thiết với A Ngưng đến thế? Đi chơi còn không thèm rủ mình?"
Nghĩ mãi cũng không ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/850.html.]
Trong xe, Triệu Phong không nhịn được châm chọc:
"Lê đại sư, anh họ cô đúng là phiền hết chỗ nói. Tôi chưa từng thấy người đàn ông nào dai dẳng, buồn nôn như vậy! Ngày nào cũng nhắn tin mấy thứ linh tinh, đọc mà nổi hết da gà!"
Triệu Phong – một hạt giống quỷ bị nhốt dưới lòng đất suốt nhiều năm – vẫn còn giữ thói quen của thời đại cũ, chưa từng trải qua kiểu trò chuyện mập mờ giữa các cặp đôi hiện đại. Nhất là khi đối tượng lại là Hoắc Giang – một người đàn ông dầu mỡ, nói năng lả lơi.
Mấy ngày nay, vì muốn ẩn mình không bị phát hiện và cũng để Hoắc Giang không sinh nghi, Triệu Phong buộc phải duy trì liên lạc qua WeChat, vừa ứng phó cho có lệ vừa cố không để lộ thân phận. Nhưng mỗi lần bị gọi "bảo bối" một cách tình tứ, anh ta lại chỉ muốn nôn ra.
Nếu không vì Hoắc Giang là người nhà của Lê Kiến Mộc, Triệu Phong thật sự đã ra tay g.i.ế.c c.h.ế.t hắn cho đỡ phiền.
Lê Kiến Mộc yên lặng một lúc mới nói:
"Anh vất vả rồi."
Triệu Phong hừ khẽ:
"Lần sau có chuyện kiểu này thì đừng tìm tôi nữa. Có vài việc thật sự không dành cho người bình thường đâu. Haizz, xã hội bây giờ đúng là thay đổi nhiều quá... Trước đây, Huyền Sư đâu có mạnh như vậy..."
Nhiều ngày qua, sống trong thân thể của Chung Tử Ngưng, Triệu Phong đã tiếp nhận kha khá tin tức về thời đại hiện tại. Trong lòng có bao nhiêu điều muốn oán thán, cuối cùng cũng có người để nói cùng. Dù Lê Kiến Mộc không hẳn là một người giỏi lắng nghe, nhưng ít ra cô là đồng đạo Huyền Sư, nói chuyện cũng dễ dàng hơn.
Lê Kiến Mộc thỉnh thoảng đáp lời một câu, cả hai đều đã quen với người đang lái xe – Chung Dương.
Là người có thể trở thành tâm phúc của Chung Nghị với thân phận một người thường, Chung Dương tất nhiên không hề đơn giản. Trong đầu anh ta đã nghĩ tới đủ loại khả năng, nhưng vẫn không dám lơi lỏng – đơn giản vì anh ta... sợ chết.
Mồ hôi lạnh túa ra như tắm, mãi cho đến khi xe rốt cuộc cũng đến được Hương Sơn.
"Không thể lái xe lên núi, chúng ta đi bộ thôi."
"Được." – Lê Kiến Mộc gật đầu.
Triệu Phong vừa mở cửa xe thì bị Chung Dương gọi lại:
"Chuyện này... Theo quy định, người tham gia hoạt động lần này phải mặc đồng phục."
Triệu Phong nhíu mày:
"Quần áo gì?"
Chung Dương im lặng lấy ra hai chiếc áo choàng màu đen. Ánh mắt Lê Kiến Mộc chợt thu lại – loại áo choàng này quá quen thuộc. Đám tà tu từng xuất hiện trước mặt cô, cũng đều mặc kiểu này.
Chung Dương hơi lúng túng nói:
"Ban đầu tôi không biết cô Lê cũng sẽ đến, nên chỉ chuẩn bị hai bộ. Hay là... cô và Lê đại sư đi, tôi không tham gia nữa."