Con đường họ   giống lối  của quỷ hồn bình thường,  cần qua cầu Nại Hà, cũng   dẫm lên đường Hoàng Tuyền.  ven đường vẫn  thể thấy những bụi hoa Bỉ Ngạn nở rộ. Những đóa hoa đỏ rực, lay động giữa  gian tối tăm của địa phủ, tỏa  mùi hương dìu dịu mà quái lạ, như  thể khiến   quên hết khổ đau trong nhân thế, dần dần buông bỏ  ký ức, hóa thành một cái bóng mơ hồ trong luân hồi.
Khi tới gần một gian đại điện uy nghi, Phạm Vô Cứu : "Lê đại sư,  đến nơi . Đại nhân đang đợi cô ở trong."
Cô nhẹ gật đầu cảm ơn,  bước lên bậc thềm, ánh mắt dừng  một chút  tòa phủ   mặt.
Đây là nơi ở của Đông Nhạc Đại Đế— cai quản địa phủ. Tòa kiến trúc cổ xưa như một con thú khổng lồ đang  chồm hổm nơi chân trời, âm khí dày đặc quẩn quanh,       chốn bình thường.
Sau khi cô  , Phạm Vô Cứu mới hừ nhẹ, giọng đầy bất mãn:
"Chậc chậc,     ,  quan bao nhiêu năm  mà còn chẳng  giấu cảm xúc. Lúc nãy chắc chắn cô     ."
Tạ Tất An nhướng mày: "Nhìn  thì ? Không    bảo  —nếu  vì cô , đại nhân   gặp chuyện!"
Phạm Vô Cứu , giọng lạnh tanh:
"Ngài  từng ngâm  trong nước ao U Minh gần ngàn năm, cuối cùng mới  thể khôi phục. Kết quả thì ? Vì một  cô  mà   nhân gian, vì cô  mà sắp c.h.ế.t  nữa."
"Giờ cô   đòi nước U Minh,  chẳng cần nghĩ cũng  đại nhân sẽ chọn gì!"
Hắn hừ lạnh một tiếng, mắt lóe lên vẻ giận dữ:
" sống từng  năm,  từng thấy ai l.i.ế.m cẩu như đại nhân!"
Tạ Tất An lập tức trừng mắt: "Hả? Anh  lên mạng  gì thế? Mấy cái câu đó mà cũng dám   ?"
Phạm Vô Cứu nghẹn họng   đáp  thế nào.
Tạ Tất An  hì hì, giơ tay khoác vai  kéo :
"Thôi nào,  độc  như  đương nhiên  hiểu . Quan hệ giữa đại nhân với Lê đại sư   chúng   thể hiểu ."
Nói đoạn,  đột ngột hạ giọng:
" mà ,    ? Gần đây hình như  một đứa bé cần chúng  chiếu cố. Có khả năng là quỷ thiên mệnh."
Phạm Vô Cứu biến sắc: "Quỷ thiên mệnh xuất hiện  ư? Vậy chẳng ..."
Tạ Tất An liếc quanh, thì thầm: "Suỵt, đừng  lớn quá. Tất cả đều là mệnh  cả. Đại nhân nhà ... đúng là đáng thương."
Phạm Vô Cứu im lặng, cảm giác trong lòng tràn ngập bất an.
Mộng Vân Thường
Nếu Lê Kiến Mộc mở miệng, Đông Nhạc Đại Đế nhất định sẽ đưa nước U Minh cho cô.
 cô   từ chối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/879.html.]
• • •
Phủ  của Đông Nhạc Đại Đế cực kỳ rộng lớn. Từ lúc bước , Lê Kiến Mộc  gặp một bóng quỷ hồn nào. Cả  gian như  trống rỗng bao phủ, yên tĩnh đến mức khiến   nghẹt thở.
 kỳ lạ là,   trong, trong đầu cô bỗng hiện lên một tấm bản đồ mờ ảo. Tựa như  ai đó vạch sẵn đường  cho cô, cô   nên rẽ ở , nên tiến về hướng nào để tìm  nơi cất giữ nước U Minh.
Trong lòng Lê Kiến Mộc     nghi ngờ và cảm giác bất an, nhưng lúc , cô vẫn chọn  theo tiếng gọi từ sâu trong tâm trí .
Cô vòng qua hành lang dài,  qua hai khu sân nối tiếp , cuối cùng dừng   một  sân nhỏ âm u, lạnh lẽo. Sân    lấy một căn phòng, chỉ  một mặt đất trống trải và một cái ao đen ngòm  ở chính giữa.
Trong ao lượn lờ một lớp khí đen đặc quánh. Bề mặt nước tĩnh lặng như mặt gương, nhưng sâu bên   ẩn chứa sinh mệnh mãnh liệt. Hai loại khí tức đối lập—một âm, một dương—đang giao hòa trong im lặng.
Lê Kiến Mộc  xung quanh một lượt. Không  lấy một bóng quỷ nào hiện diện. Cuối cùng, ánh mắt cô dừng  nơi mặt nước đen thẳm, do dự vài giây  bước lên hai bước,  xổm xuống cạnh bờ ao.
Vừa định đưa tay chạm  mặt nước, bất ngờ một bàn tay từ trong nước vươn , nắm chặt lấy ngón tay cô.
Cô  rụt tay , ánh mắt vẫn bình tĩnh như cũ, dõi thẳng  mặt nước đen như mực. Từ trong nước, từng mảng bóng tối sâu hơn cả màn đêm bắt đầu tụ , từ bốn phương tám hướng hợp thành hình dáng một  đàn ông đang  yên  đáy ao.
Theo động tác    dậy, khuôn mặt  dần dần hiện rõ  làn nước đen.
Gương mặt sắc nét, ánh mắt thâm trầm, lồng n.g.ự.c rắn chắc, và—
Lê Kiến Mộc vô thức dời ánh mắt xuống n.g.ự.c . Cô còn  kịp phản ứng thì bàn tay   buông .
"Lê đại sư."
Giọng  của  đó vang lên, trầm thấp nhưng xa cách.
Lê Kiến Mộc gật đầu: "Yến ."
Cô cố tình dùng giọng điệu khách khí trêu chọc ,   thoáng sững ,  đó nét mặt nghiêm túc dần giãn , kèm theo vài phần bất đắc dĩ bật : "A Lê."
"Em phát hiện từ khi nào?"
Trong lúc , quần áo  tự động hiện lên che   thể , che  phần da thịt để trần nơi ngực.
Lê Kiến Mộc thu hồi ánh , đáp: "Vẫn luôn  nghi ngờ. Chỉ là  giờ  chắc chắn."
Nói xong, cô  liếc  lồng n.g.ự.c   nữa—chỗ    che khuất,  thấy rõ ràng như lúc .
 ấn tượng khi nãy vẫn còn đọng  trong mắt cô.
Lồng n.g.ự.c —rách toạc.
Ngay cả khi ngâm  trong nước u minh vẫn  thể lành , vết thương  rõ ràng là do linh hồn  tổn hại nghiêm trọng.