Một tràng âm thanh hỗn loạn vang lên trong đầu, nhưng Lê Thanh Thanh  hiểu gì cả.
"Đại nhân", "thần mộc", "thần mạch"? Cô  chẳng lọt câu nào.
Cô chỉ , ... sắp c.h.ế.t .
Ngọn lửa Đâu Đâu ném    cô  thương, nhưng thứ tà ám ẩn sâu trong cơ thể  đang giày vò cô từng chút một. Có lúc như  ai bóp lấy tim cô, khiến   run lên bần bật. Có lúc thần kinh như  ai đó kéo rách, linh hồn đau đớn đến mức bắt đầu run rẩy.
Cô  nhịn  nữa, hét lên một tiếng thảm thiết, âm thanh xuyên qua ngọn lửa, vang vọng khắp  gian.
Đâu Đâu  bên ngoài lửa,  thấy tiếng hét và  thấy ánh lục chớp lóe trong ngọn lửa, sắc mặt lập tức  đổi.
Không  tà ám thông thường… là địa tinh.
Hơn nữa còn là loại địa tinh đang hút lấy linh khí trời đất để lớn lên.
Chuyện  phiền .
Ngọn lửa gần như vô dụng với loại tà vật .
Cô nghiến răng, khẽ chạm lên vai . Một đứa trẻ con ló đầu  từ vai cô, gật gù như  chuẩn  sẵn từ lâu.
"Đậu Đậu, mau  giúp nó!"
Đứa nhỏ gật đầu, Đâu Đâu hét lớn  trong ngọn lửa:
"Lê Thanh Thanh! Đừng chống  ý thức! Cứ thả lỏng !"
Không chờ cô phản ứng, Đậu Đậu  hóa thành một luồng sáng, bay thẳng  trong ngọn lửa.
Ngay lập tức, Lê Thanh Thanh cảm thấy  một thứ lạ lẫm chui  đầu .
Theo bản năng cô  đẩy nó , nhưng câu    của Đâu Đâu vẫn vang vọng trong đầu. Cô nghiến răng, gắng gượng chịu đựng, buộc bản   thả lỏng.
Đậu Đậu tiến  Thức Hải,  mất nhiều thời gian để tìm thấy nguồn sáng màu lục nổi bật—nó sáng rực, giống như đang sắp nuốt chửng  bộ Thức Hải của cô.
Nó do dự một chút,  vươn tay kéo một sợi dây leo từ nguồn sáng đó.  dây leo nhanh chóng đứt,  kịp  gì thì sợi mới  mọc , sinh sôi như  bao giờ dứt.
Một giọng  già nua mang theo tiếng  trầm thấp đột ngột vang lên trong đầu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/883.html.]
[Tiểu vật, đừng phí công vô ích. Nếu  điều thì mau cút  ngoài, còn giữ  mạng sống.]
[Ồ, quả thật là thần mộc chuyển thế. Phù hợp với linh hồn của  đến  ngờ.]
[Chất dinh dưỡng,  bộ đều là dưỡng chất  lành. Nếu   sẽ sướng thế ,    tay từ lâu .  cũng  muộn...  muộn.]
[Ta sắp trở thành thần mộc! Ha ha ha! Cuối cùng cũng sắp thành thần mộc !]
Đậu Đậu nghiêng đầu, ngoáy tai như thể ghét bỏ tiếng  ầm ĩ trong đầu.
Đối phương  chỉ mạnh… mà còn vô cùng cuồng loạn.
Cậu bé càng thấy đám dây leo  hung hãn,  càng khó chịu. Vốn chỉ định  tay một nửa, giờ trực tiếp dốc  lực, chẳng màng tất cả lao lên phá hoại. Tay cào, chân đạp, bất kể dùng cách gì, chỉ cần  thể xé nát đám dây leo quấn quanh Thức Hải là   hết.
Mộng Vân Thường
Gốc tùng già như sắp ngã quỵ, thở hổn hển.
"Thằng nhãi con, mày chán sống  ?!"
"Đồ vô lễ! Dám bất kính với thần mộc, tao  g.i.ế.c mày!"
"A! Buông ! Mau buông tay!"
Một bên là quỷ, một bên là cây, đánh  long trời lở đất trong Thức Hải của Lê Thanh Thanh. Còn   ảnh hưởng trực tiếp,  ai khác ngoài chủ nhân của cơ thể .
Lê Thanh Thanh   mặt đất, hai tay ôm đầu, lăn lộn trong đau đớn. Đôi mắt cô mờ đục, tiêu cự tán loạn, gần như mất hết ý thức. Trong cơn mê man, một trực giác mơ hồ trỗi dậy—nếu cứ tiếp tục ngủ như ,  lẽ cô sẽ c.h.ế.t thật.
Cô cố gắng chống chọi,   chết, nhưng từng đợt đau đớn như sóng dữ đập tan ý chí của cô.  lúc đó, một dòng sức mạnh mạnh mẽ bất ngờ xé toang sương mù nặng nề trong đầu cô, kéo ý chí đang sụp đổ  dậy  nữa,  những  còn trở nên kiên cường hơn.
Đồng thời, Thức Hải của cô đột nhiên biến thành một vùng xanh thẫm, linh lực xanh lá đặc quánh như mực lan tràn, mang theo sức sống dồi dào như  tiêu diệt sạch  vật thể ngoại lai.
Ở bên ngoài, Đâu Đâu trợn tròn mắt,  tin nổi  những gì  đang thấy— đầu Lê Thanh Thanh, một bóng chim nhỏ bằng bàn tay đang bay lượn. Không   thể, chỉ là linh hồn thuần túy, nhưng khí tức tỏa   mạnh mẽ dị thường.
Lúc đầu Đâu Đâu tưởng là quái vật, định kết ấn  tay tiêu diệt,  kịp hành động thì cổ tay   một cái đuôi rắn quấn lấy. Tráng Tráng thở hổn hển:
"Đội trưởng, là Kim Nghiêu...   đang giúp cô , đừng lo."
Bình thường, Kim Nghiêu vẫn giấu   đầu Tráng Tráng, lười biếng chẳng thèm nhúc nhích. Đây là  đầu tiên Đâu Đâu  thấy linh thể của  .
Tuy ngạc nhiên, nhưng Đâu Đâu tin Tráng Tráng. Con rắn  là linh sủng của Lê đại sư, lúc chiến đấu với tà ám cũng giúp   ít. Một  nó  thể so với một phân đội nhỏ.
Cô chỉ do dự hai giây  gọi: "Đậu Đậu, trở về ngay!"