Anh  như  ai đó dẫm trúng đuôi, hét lên một tiếng  lập tức lao về phía Lê Kiến Mộc, nắm c.h.ặ.t t.a.y áo cô:
“Tới ! Đại sư! Thứ  tới !!”
Lê Kiến Mộc mặt  cảm xúc gạt tay   :
“Điện thoại  hết pin.”
Chu Soái đơ  trong vài giây:
“...Sao em ?”
Lý Đại Đảm kéo nhẹ vạt áo  , nhỏ giọng nhắc nhở:
“Lúc nãy, khi   xuống cầu thang  hai tiếng ‘tích tích’ báo hiệu.”
Chu Soái chớp mắt, hoang mang:
“Thật á? Sao    thấy?”
Lý Đại Đảm   gì, chỉ    đầy thương cảm.
Chu Soái gãi đầu,  hổ  gượng:
“Haha... Không chú ý tới.”
Lê Kiến Mộc  để ý đến   nữa, cô tiếp tục  sâu  bên trong tầng hầm.
Bước chân cô dừng   một bức tường.
Nơi , âm khí dày đặc đến mức khó  thể tan biến. Trong thế giới mà Chu Soái và Lý Đại Đảm  thể  thấy, khí đen cuồn cuộn như sóng dữ, lan tràn khắp  gian.
Cô giơ tay, nhẹ nhàng đẩy  bức tường.
Một tiếng “cạch” nhỏ vang lên.
Tầng hầm ngầm vốn tối tăm bỗng chốc trở nên sáng hơn vài phần.
 đúng lúc đó—
Lê Kiến Mộc nhạy bén nhận  một điều bất thường.
Hơi thở của  sống xung quanh... đột nhiên biến mất.
Chu Soái, Lý Đại Đảm và Phù Tang đột nhiên biến mất.
Lê Kiến Mộc  lặng tại chỗ, ánh mắt dừng  ở cảnh tượng  mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/90.html.]
Phòng khách rộng rãi, sáng sủa. Ở đó,  khí náo nhiệt với tiếng   rộn ràng. Nam nữ trong trang phục lễ phục sang trọng nâng ly chuyện trò vui vẻ.
Cô lặng lẽ quan sát, vẻ mặt thoáng lộ ý  thích thú.
“Đây chính là cách giao tiếp của giới thượng lưu mà  thời đại    ?”
Đột nhiên, một  giúp việc hối hả chạy về phía cô,  mặt tràn đầy vẻ phẫn nộ.
“Phùng Kỳ? Ai cho  tới đây? Sao  ăn mặc như ! Đi , nhanh rời khỏi đây! Nếu   thấy,  sẽ  đánh đấy!”
Lê Kiến Mộc  về phía .
Một thiếu niên gầy gò, quần áo rách nát,  lặng ở cửa yến tiệc. Những mảnh vải rách bươm treo lủng lẳng   ,    hợp với khung cảnh xa hoa lộng lẫy bên trong.
Mộng Vân Thường
Cậu cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Em trai bảo  tới... Nó  chỉ cần  mặc bộ quần áo , nó sẽ để  .”
Người giúp việc thoáng im lặng,  đầu  về phía trung tâm bữa tiệc.
Ở đó, Phùng Thiên Tứ –  chủ nhỏ  sủng ái nhất nhà họ Phùng – đang vây quanh bởi đám trưởng bối, mặt mày hớn hở, vẻ đắc ý  che giấu.
Người giúp việc hạ giọng, thúc giục: “Đi nhanh ! Nếu để  thấy,  sẽ  đánh thật đấy!”
Phùng Kỳ mím chặt môi, ngập ngừng  đáp.
Phùng Thiên Tứ  chỉ cần   lời,  sẽ xin cha cho   học.
Cậu   học.
Người giúp việc  giục mấy , nhưng Phùng Kỳ vẫn kiên trì  yên,  chịu rời .
Ngay lúc , ánh mắt của Phùng Thiên Tứ chợt dừng ,  nhíu mày  dẫn theo một nhóm thiếu niên cùng tuổi bước đến.
Mấy đứa trẻ nhà giàu khoác lên vẻ mặt trào phúng.
“Ai đây? Ăn mày từ  lạc  nhà tao thế ?”
“Nhìn bộ quần áo rách rưới đó kìa, trời ạ! Không  là do  giúp việc nào lén lút đưa  đấy chứ?”
“Đừng  bừa,   trong nhà Phùng thiếu gia chắc  ai dám   .”
“Chưa chắc  nha! Nhà tao rộng thế , lúc nào cũng  vài tên giúp việc    hổ. Chẳng những ngu dốt mà còn hạ tiện, sinh  thứ con hoang cũng chỉ là đồ hạ tiện thôi.”
Những tiếng  nhạo ngày một gay gắt.
Gương mặt Phùng Kỳ trắng bệch, tay chân luống cuống, đôi mắt đỏ hoe,   nhưng cố nhịn.
Lòng tự trọng của thiếu niên  nghiền nát  khoảnh khắc .