THIÊN KIM THẬT LẠI LÀ TÔI - Chương 86
Cập nhật lúc: 2025-12-19 00:49:01
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ông vỗ vai Chu Phổ : “Dù nó là cỏ Vọng Bắc Đông thì nó cũng là cỏ Thất Tinh Dạ mà chúng từng thấy qua, đúng ? Dù thì cũng uổng công. Chu Phổ, là ông mua nó luôn , chỗ cần dùng tới thì ?”
Chu Phổ Ngô Lục Lục thế thì lập tức vui tươi hớn hở, ông gật đầu nhanh chóng tham gia cuộc đấu giá.
Đây lẽ là tình yêu của một bác sĩ trung y đối với thảo dược.
Tô Tái Tái ở một bên chống cằm , ăn bánh uống , Chu Phổ vui vẻ cất cỏ Thất Tinh Dạ trong túi.
lúc , giọng của chủ trì hội đấu giá vang lên… “Một lá bùa vàng của Đạo Trưởng Trong Núi.”
Câu còn dứt thì bộ hội đấu giá bắt đầu sôi động lên.
Đến lúc thì ngay cả Ngô Lục Lục cũng thể yên , ông bật dậy, chạy tới gần màn hình lớn để kỹ.
Tô Tái Tái thấy tò mò nên cũng sang. Cái gì mà…
Đợi tới khi hình ảnh lá bùa vàng quen thuộc đập mắt thì hai mắt Tô Tái Tái trừng lớn lên, cô chớp mắt một cái kỹ thêm nữa.
Cách vẽ bùa , nét bút , cả chỗ sai quen …
Đây là lá bùa hỏng mà Ngỗng con nhà cô vẽ sai chứ?
Rốt cuộc là ai đào nó từ trong đất hả?
*****
“Cái gì cơ? Bùa của vị đạo trưởng trong núi hả?”
Ngô Thẩm Văn vốn dĩ đang nhàn nhã sách ở nhà bỗng nhiên “vù” một cái vụt dậy, ông cầm điện thoại, vài vòng trong phòng việc, vòng quanh với Ngô Lục Lục ở đầu dây bên : “Em trai, em đấu giá ?”
“Có. Em từng cả tới vị đạo trưởng trong núi , cho nên tham gia đấu giá .” Ngô Lục Lục cầm điện thoại quanh trong phòng riêng.
Hành động của ông giống y khuôn đúc của Ngô Thẩm Văn, đúng là hai em.
“ mà… Em xác định thể chọn trúng .” Ngô Lục Lục nghĩ thế thì nhịn nhíu mày lai.
Thật là ưu sầu.
[Không cả! Em gọi là Ngô Lục Lục*, chắc chắn sẽ thuận lợi vấn đề gì cả! Anh coi trọng em, em trai!] Cố lên!
*Lục Lục = 66, theo quan niệm dân gian ý nghĩa là gấp đôi tài lộc.
“???” Anh cả, em thấy là quá tin huyền học đó.
Ngô Lục Lục khổ, đó thêm với Ngô Thẩm Văn hai câu mới cúp điện thoại.
Hai tay ông nắm chặt lấy , vô cùng căng thẳng lên màn hình.
Lúc , chủ trì đấu giá cầm các quả bóng bàn thứ tự bỏ trong hộp, những tham gia đấu giá nó với ánh mắt trông mong, sợ quả bóng của rơi mất.
Cảnh tượng nếu ngoài hiểu rõ phỏng chừng sẽ còn cho rằng đang đùa, thế chẳng lẽ là tính rút thăm trúng thưởng ngay tại hiện trường ?
đúng thật là rút thăm trúng thưởng.
Mỗi một quả bóng bàn đ.á.n.h sẽ đại diện cho một mua, khi các quả bóng bàn đều bỏ hộp, chủ trì đấu giá sẽ gọi cho vị đạo trưởng trong núi, để ông tùy ý một con .
Con nào quả bóng trùng với con ông thì lá bùa đó thuộc về đó.
Đây chính là rút thăm trúng thưởng .
Có điều con trúng thưởng là gì thì do vị đạo trưởng trong núi quyết định mà thôi.
Cũng bản vận may . Ngô Lục Lục nắm chặt tay, tâm tình vô cùng khẩn trương.
Ngô Lục Lục lơ đãng nghiêng đầu thì phát hiện nét mặt Chu Phổ giống y hệt , ông kinh ngạc một chút: “Ông…” Một tiếng, hai cùng lắc đầu .
Cùng cảm giác bất đắc dĩ của “ trong giới”.
Ông thở dài vỗ vỗ vai Chu Phổ, : “Trông cậy vận may .”
Chu Phổ cũng , gật gật đầu.
Ngô Lục Lục đang tính gì đó nữa thì đúng lúc , Tô Tái Tái chuẩn ngoài, ông liền gọi cô : “Tiểu Tái, cô tính thế?”
“À, ngoài hít thở khí một chút.” Tô Tái Tái vẫy vẫy tay, đó mở cửa tính ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-that-lai-la-toi/chuong-86.html.]
cửa đóng thì chẳng cô nghĩ gì mà mở cửa , ghé đầu trong hỏi.
“ !” Tầm mắt cô qua giữa hai họ hỏi: “Số của hai là bao nhiêu?”
Cô hỏi cái gì?
Chu Phổ tuy nghi ngờ, nhưng khi liếc Ngô Lục Lục, ông vẫn cho Tô Tái Tái .
“Được, .” Tô Tái Tái gật đầu, cô thấy hai họ vẫn cô khó hiểu, thì cô nắm tay động tác cố lên : “ sẽ hai cầu nguyện để trúng thưởng! Cố lên!”
Nói xong bóng dáng cô biến mất cánh cửa, khiến hai qua lắc đầu bật .
Lá bùa vàng thì chỉ một, cô giúp cả hai cầu nguyện… Vậy là cả hai đều cùng thất bại ?
Chứ chẳng lẽ Đạo Trưởng Trong Núi - từng nể nang ai bao giờ - lấy thêm một lá bùa khác để tặng ?
… Thật là một đứa nhỏ ngốc.
Đương nhiên “đứa nhỏ ngốc” Tô Tái Tái cũng suy nghĩ của hai .
Cô dọc theo hành lang, lấy chiếc điện thoại cũ gọi điện cho Tô Hồng Bảo.
Điện thoại mới kết nối, Tô Hồng Bảo còn hết câu [Tiểu sư thúc…] thì cô hỏi: “Ngỗng con, vị đạo trưởng trong núi là ai thế?”
Núi…
Tô Hồng Bảo vốn tính cô “đừng gọi con là ngỗng con!” lập tức hít khí ngửa , thiếu chút nữa là ngã dòng suối nhỏ đằng luôn.
“Ngỗng con?”
Giọng tủm tỉm của Tiểu Tái khiến Tô Hồng Bảo giật một cái, lập tức bán : [Chính là Tiền Tam đấy!]
Vẻ mặt Tô Hồng Bảo là kiểu “Là ông , chính là ông !”.
Bộ dáng ném nồi cho khác vô cùng thuần thục giống y như giấy nhỏ .
Cậu dừng một chút, cần Tô Tái Tái hỏi thêm cái gì một năm một mười kể bộ chân tướng.
Sau khi kể xong, còn vô cùng đáng thương, nhỏ giọng : [Ngỗng con cũng chia sẻ một chút với tiểu sư thúc… Không để sư thúc vất vả như thế…]
Sau khi lá bùa là do Tô Hồng Bảo đào đưa cho Tiền Tam, Tô Tái Tái yên tâm hơn nhiều.
Tô Tái Tái Tô Hồng Bảo vì để khoe mẽ mà còn tình nguyện tự gọi là “ngỗng con”, cô khỏi bật thành tiếng.
Cô dừng một chút tỏ vẻ tức giận : “Được , con cần giả vờ đáng yêu.”
Một lúc cô tiếp: “Chỉ một thôi, .”
[Ngỗng con hiểu ! Tiểu sư thúc cứ yên tâm !] Tô Hồng Bảo thế, nữa phấn chấn tinh thần trả lời cô, khựng một chút hỏi: [Vậy… Tiểu sư thúc tính tìm Tiền Tam tính sổ ?]
Tìm ông , tìm ông , cứ tìm ông !
Tô Hồng Bảo mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng hiểu rõ tinh túy của câu “ sống là , đạo hữu sống c.h.ế.t quan trọng”.
“Chuyện con cần lo .” Tô Tái Tái mắng: “Nhớ rõ học tập cho , mỗi ngày đều hướng về phía là .”
[Vâng… Con .] Tô Hồng Bảo xong thì ngoan ngoãn trả lời.
Tô Tái Tái thêm với hai câu kết thúc trò chuyện, lập tức gọi điện thoại cho Tiền Tam.
Tiền Tam mới pha một ấm ngon, đang chuẩn hưởng thụ cho nửa ngày nhàn rỗi trộm , nhanh chóng bắt điện thoại: [Tiểu sư thúc , đồ mà tiểu sư đưa , gửi . Chắc tầm… Ngày mai là tới. Sư thúc yên tâm .]
Nói xong Tiền Tam chậm rãi uống một ngụm xanh, nhấm nháp trong miệng, còn kịp híp mắt dáng vẻ vô cùng hưởng thụ thì…
“Được, . Vị đạo trưởng trong núi.” [Phụt…] Tiền Tam phun cả ngụm ngoài.
Ông khụ khụ hai tiếng nhanh chóng ngay ngắn , tay cầm điện thoại, đau khổ : [Tiểu sư thúc, … Sao mà thế?]
Tiền Tam cảm thấy lưng một tầng mồ hôi rịn .
Cảm giác giống như thể ông ở bên ngoài lén lút khoác áo choàng màu, đó ông lớn thật sự phát hiện lột bỏ áo choàng !
Ông đào một cái hố chôn trong đó.