THIÊN KIM THẬT LẠI LÀ TÔI - Chương 87
Cập nhật lúc: 2025-12-19 00:49:02
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Không đúng, khi ông tự chôn bản thì xóa bỏ tài khoản weibo !
“ đang ở hội đấu giá, vặn thấy lá bùa bỏ của ngỗng con. Nó là ông kêu nó như thế.”
[…] Tiểu sư , ngờ còn nhỏ tuổi mà thể ném nồi thành thạo tới như thế…
Tiền Tam nắm lấy vạt áo ngực, cảm thấy thật quá đau lòng.
Vẻ mặt ông đau khổ, vươn tay ngừng lau tầng mồ hôi mỏng trán: [Cái … Tiểu sư thúc, thể giải thích…]
Ông còn hết thấy Tô Tái Tái ở đầu bên điện thoại : “Việc nhỏ tạm thời tính toán với ông, ông tính toán báo gì ? Nếu còn thì đổi thành một trong hai .”
Tô Tái Tái xong thì hai con .
Tiền Tam xong càng đau khổ hơn: [Tiểu sư thúc, khi gọi điện cho … báo con lên …]
Bây giờ đòi sửa e rằng còn kịp nữa.
Tiền Tam xong, chủ trì đấu giá cũng đúng lúc nhận tấm thiệp do nhân viên công tác đưa tới, đó mở xem, đó giơ cái búa nhỏ lên, gõ xuống, lớn giọng tuyên bố: “Số 17! Bùa vàng của vị đạo trưởng trong núi thuộc về 17!”
Tô Tái Tái cầm điện thoại, ở chỗ cầu thang thông giữa lầu hai và lầu ba, một tay nắm lấy tay vịn, cô xuống phía lầu, lắc đầu thất vọng, nhốn nháo dậy chuẩn về.
Chờ tới khi Tiền Tam la oai oái gọi: [Tiểu sư thúc…], cô với ông : “Lá bùa đó bỏ , dù cũng chỉ là một lá bùa bỏ thôi.”
Dừng một chút cô : “Ông ngỗng con nữa vẽ hai lá bùa một chút, đó xem thử xem cách nào để đưa nó cho hai hai dãy .”
[À? Hả… Vâng.] Tiền Tam xong thì gật gật đầu, ông tò mò một chút: [Tiểu sư thúc, hai là…?]
Không ngờ Tô Tái Tái đối với bọn họ như , Tiền Tam c.ắ.n khăn tay cho cô xem!
Hừ! Sư thúc trọng bên coi nhẹ bên ! Ông phục!
Không nếu ông lăn lộn đầy đất thì thể đổi lấy sự chú ý của cô ?
Đạo trưởng Tiền Tam hổ nghĩ thế.
“Một là bạn , một gọi là thầy.” Tô Tái Tái trả lời tiếp: “Tóm ông sắp xếp , khi về sẽ cho ông một lá bùa trắng.”
[???!!!] Đây là niềm vui ngoài mong đợi !
Ông lập tức dâng hương cho tổ sư Tam Thanh, cảm tạ tổ sư rốt cuộc cũng lời cầu nguyện ngày đêm của ông !
Tiền Tam tràn đầy sức sống, cầm điện thoại, lớn giọng trả lời: [Đã rõ , tiểu sư thúc! nhất định sẽ sắp xếp thật ! Người cứ yên tâm !]
“Được , , cúp điện thoại đây.” Tô Tái Tái lắc đầu, cảm thấy đức hạnh của ngỗng con nhất định đều là do Tiền Tam dạy hư.
Sau đó?
Sau đó Tô Tái Tái liền cúp điện thoại giữa tiếng chào vang vọng [Xin chào tiểu sư thức! Hẹn gặp tiểu sư thúc!] của ở đầu dây bên .
Cô còn ngẩng đầu lên phát hiện giấy nhỏ đang lén lút chọc chọc cô.
Hàng mi Tô Tái Tái nhướng lên, lập tức thấy Bạch Ngữ Dung đang bậc thang đang ngước cô.
Bạch Ngữ Dung thấy Tô Tái Tái thì vịn lấy bậc thang chuẩn lên chuyện với cô.
Cô : “Tiểu Tái, em theo nhà họ Ngô tới ? Ở lầu ?”
Cái giọng đó như kiểu đang lệnh cho Tô Tái Tái giới thiệu cho nhà họ Ngô .
cô mới nhấc chân, còn kịp đặt xuống bậc thang đầu tiên thì bên tai vang lên giọng Tô Tái Tái: “Đi xuống.”
Nụ Bạch Ngữ Dung trở nên sượng trân, giả vờ như hiểu, Tô Tái Tái: “… Gì cơ?”
Tô Tái Tái ở đầu cầu thang, điện thoại gác lên tay vịn, gõ nhẹ hai cái, hờ hững từ cao xuống cô , đồng thời mở miệng: “Cô với tới nổi ?”
Cô dứt lời, hai mắt Bạch Ngữ Dung lập tức trợn trừng, phát một tiếng: “Cô…!”
Tô Tái Tái thèm đáp , thong thả xoay trở phòng riêng lầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-that-lai-la-toi/chuong-87.html.]
Bỏ mặc Bạch Ngữ Dung cầu thang c.ắ.n răng nghiến lợi cả nửa ngày, đó tức tối hướng về phía Tô Tái Tái rời mà dậm chân bình bịch để phát tiết lưng bỏ .
Cô mới đến cửa phòng riêng thì chạm mặt với Tần Trác Thắng đang mở cửa bước , vội vàng đến độ suýt nữa là đụng trúng cô luôn.
“Thầy ơi?!” Bạch Ngữ Dung hoảng sợ, ngước Tần Trác Thắng bằng ánh mắt ngạc nhiên.
Tuy cô và Tần Trác Thắng quen lâu, nhưng hiểu rõ bình thường ông kiềm chế cảm xúc giỏi, lúc nào cũng bày dáng vẻ thanh cao, kiêu ngạo.
Thế nên đây là đầu tiên cô thấy bộ dạng vui mừng mặt của ông .
“Ừm!” Tần Trác Thắng thoáng sửng sốt, cố đè biểu cảm vui mừng xuống, nghiêm mặt gật đầu chào Bạch Ngữ Dung, im lặng vài giây mới : “Ngữ Dung, buổi đấu giá kết thúc , em về , thầy vài vấn đề cần trao đổi với khác.”
Bạch Ngữ Dung sững sờ, dù nghi nghi nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, thưa thầy, để em lấy túi về .”
“Ừm.” Tần Trác Thắng né sang một bên, đợi Bạch Ngữ Dung xách theo túi rời , ông mới dời mắt, nhanh như bay tới một chỗ khác.
Vừa ông cố gắng kiềm nén vẻ vui mừng quá độ gương mặt. Vì ông hề khác đoán giành tấm bùa là .
Tốt quá mất!
Quả nhiên ông trời thiên vị những thiên phú như ông .
Biết xuất của ông nên mới gửi tới một sự trợ giúp quyền lực như thế.
Tần Trác Thắng sắp vui quá hóa rồ luôn , thậm chí kiềm chế nổi mà bắt đầu ảo tưởng về một tương lai tươi sáng, khi mà những khác sẽ cung kính gọi một tiếng “Viện trưởng Tần”.
Về phần Ngô Lục Lục…
… Hừ.
Tần Trác Thắng khẩy, bản những vượt qua Ngô Lục Lực từ mười mấy năm , mà thậm chí là trong tương lai, tên đó cũng xứng ngang hàng với .
***
Tô Tái Tái leo lên đến nơi thì thấy Ngô Lục Lục và Chu Phổ từ trong phòng ngoài hành lang.
lúc , Ngô Lục Lục tình cờ ngẩng đầu lên, khi thấy Tô Tái Tái, ông vui vẻ vẫy tay với cô: “Tiểu hữu, mau tới đây, ban nãy thầy Chu bảo vì giành cỏ Thất Tinh Dạ nên mời hai chúng ăn bữa cơm đó.”
Chu Phổ mỉm gật đầu, qua vài giây thêm: “Ngại quá, vì ví rỗng tuếch nên sẽ thể mời hai ăn chỗ nào cao sang , chắc chỉ là mấy món cơm nhà đạm bạc mà thôi.”
“Chà, thích nhất là cơm nhà đó.” Ngô Lục Lục vỗ lưng Chu Phổ một cái, há miệng chi là sảng khoái: “Nhớ gọi thêm một đĩa thịt nấu hai * và thịt kho tàu là .”
*Chú thích: Món ăn đặc sản của Tứ Xuyên, khi luộc chín, thịt sẽ mang chiên thêm nữa, vì mới gọi là thịt nấu hai .
Nghe , Chu Phổ bật , gật đầu đáp: “Không thành vấn đề, gọi hai phần cũng luôn chứ.”
Nói đoạn, ông sang Tô Tái Tái tới gần, hỏi: “Tiểu Tái , cháu thì ? Muốn ăn gì nào?”
“Chắc là thịt ạ.” Tô Tái Tái nghĩ ngợi một lúc : “Gọi hai phần càng ạ.”
Tuy chỉ là lặp câu đùa của Chu Phổ, nhưng dáng vẻ nghiêm trang đó của cô trông buồn , thế nên một thoáng sững sờ, cả Chu Phổ và Ngô Lục Lục chợt sang , cùng bật khanh khách.
Vừa , hai gật gù: “Không thành vấn đề, gọi hai phần luôn!”
Tốt quá !
Tên loài cũng là !
Tiếng hoan hô loáng thoáng truyền từ mũ trùm đầu và chỗ cổ tay khiến Tô Tái Tái cũng bật theo.
Cô nhanh chân đuổi theo hai , xoa nhẹ chuỗi hạt, hiệu cho chúng nó đừng quá kích động.
… rõ ràng sáng sớm hôm nay, cả ban nãy nữa, các em ăn ít thứ mà!
Cuộc sống thật khó khăn, Tái Tái thở dài.
Trên bàn cơm, để ăn mừng Chu Phổ thuận lợi đấu giá cỏ Thất Tinh Dạ, Ngô Lục Lục uống với ông hai ly, còn Tô Tái Tái… tất nhiên là một bên uống nước trái cây .