THIÊN KIM THẬT LẠI LÀ TÔI - Chương 92

Cập nhật lúc: 2025-12-19 00:55:01
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Ba , ba đừng móc con nữa mà.” Lần đến lượt Ngô Hạo khổ.

Quản gia Ngô ở một bên từ nãy đến giờ, lúc mới lấy tinh thần, vui vẻ chà xát hai tay, ha hả : “Vậy hôm nay dặn nhà bếp chuẩn một bữa thịnh soạn mới !”

“À, lão Ngô, ông lấy cái bình rượu mà cất giấu khui luôn , để cùng uống vài ly!” Ngô Thẩm Văn .

“Được! Không thành vấn đề.” Quản gia Ngô lập tức đáp , tiếp đó nhà bếp.

nửa đường thì sực nhớ điều gì đó, ông về phía Ngô Lục Lục hỏi: “Ông chủ Lục ơi, ông thèm ăn món nào ?”

Cho dù là thịt rồng thì cũng sẽ cho ông một ít để nhắm với rượu!

Ngô Lục Lục cầm điện thoại dậy, đang định gọi cho ai đó, quản gia Ngô hỏi thì đầu “Ừ” một tiếng, : “Chỉ cần là bàn ghế đẩu bằng gỗ đỏ thì ăn cái gì cũng hết.”

?

“... Ơ?” Quản gia Ngô ngơ ngác tại chỗ.

Đây là mấy món mới hả, ông từng qua nhỉ? Coi bộ trong thời gian tới cho các đầu bếp của nhà họ Ngô học bổ túc thêm mới .

Ngô Thẩm Văn , siết chặt nắm tay, giả vờ ho khan để che ý mặt, đó mới mở miệng với quản gia Ngô: “Ông đừng để ý tới nó, chắc đầu óc của nó còn đang ở mây . Cứ mấy món mà bình thường nó thích ăn .”

Quản gia Ngô thấy thế, gật đầu rời . Mà Ngô Lục Lục thì đang gọi điện thoại cho Chu Phổ.

Cùng lúc đó, Chu Phổ đang máy bay, tính nhân lúc lấy , đối chiếu với cỏ Thất Tinh Dạ mà ông chụp , xem thử rốt cuộc gì khác biệt.

Chu Phổ chuẩn mở xem, bỗng thấy tờ giấy ghi chú lộ ngoài quyển sách.

“Hửm?” Chu Phổ rút tờ giấy ghi chú , thấy những hình ảnh minh họa đó và những lời chú giải bên cạnh thì dần dần mở to hai mắt.

“Đây là?!”

“Thầy ơi? Có chuyện gì thế ạ?” Học sinh Thẩm An bên cạnh ông , xong thì đầu , quan tâm hỏi.

Thấy Chu Phổ đang chằm chằm thứ trong tay, cũng tò mò rướn cổ lên xem thử.

Khi thấy rõ đó là vật gì, khỏi mở to hai mắt, kích động về phía Chu Phổ: “Thầy ?!”

Lúc Chu Phổ thời gian giải đáp nghi vấn của Thẩm An, ông đưa tờ giấy ghi chú cho , bảo cầm lấy, còn bản thì gấp rút lật sang trang đó, đặt hai cái cạnh , hai thầy trò cẩn thận so sánh.

Càng xem càng khỏi gật đầu.

Chu Phổ chỉ diểm khác biệt giữa hai bức tranh, với Thẩm An: “ thế, em chỗ mà xem, so với chỗ một chút khác biệt thôi… Ai ngờ tu căn mà chúng luôn cho là vô dụng cách dùng như thế .”

Chu Phổ càng càng nhịn mà tấm tắc khen ngợi.

Thẩm An cũng nhịn mà gật đầu.

Vừa , chỉ dòng chữ nhỏ xíu ở góc, với Chu Phổ: “Thầy ơi, thầy , chỗ còn nếu cả đặc tính cùng với d.ư.ợ.c lý của thuốc.”

thế.” Chu Phổ vô cùng kích động, ánh mắt sáng ngời. Nếu như “Vạn Thảo Tập” bổ sung thì…

Trong lúc Chu Phổ đang nhẩm tính trong lòng thì Thẩm An nhịn nghi ngờ: “ mà… cuốn “Vạn Thảo Tập” vẫn luôn ở trong tay thầy, thì là ai?”

Thẩm An mở to mắt. Anh nhớ rằng hai ngày Chu Phổ đưa cuốn “Vạn Thảo Tập” cho Tô Tái Tái.

Khi đó… là cô ở đó vẽ vẽ gì đấy. mà khi đó đang bận chuẩn tài liệu cùng với bài giảng cho thầy giáo nên để ý cho lắm.

Nghĩ tới đây, Thẩm An vô cùng hứng phấn. Bỗng nghĩ ý tưởng nào đó, vội qua Chu Phổ, buột miệng .

“Thầy ơi, thì… chúng cứ đưa “Vạn Thảo Tập” cho đàn em Tô mượn một thời gian !”

Ý tưởng của Thẩm An vô tình trùng khớp với suy nghĩ của Chu Phổ.

 

Ông vui vẻ qua Thẩm An, ánh mắt ánh lên vẻ “ hổ là học sinh của .”

“Lát nữa xuống máy bay em sẽ về thủ đô ngay lập tức ạ.” Thẩm An là học sinh mà Chu Phổ đắc ý nhất, cho nên tầm mắt giao , hiểu ngay ý của thầy là như thế nào.

Anh cũng xung phong nhận việc chuẩn gặp Tô Tái Tái.

Đây là chuyện của là thầy của vì nếu Tô Tái Tái thể thiện “Vạn Thảo Tập” thì cô sẽ trở thành công thần đối với Luyện Đan Viện… À ! Phải là của bộ giới huyền học mới đúng!

“Không.”

“... Ơ thầy?” Thẩm An sửng sốt, khó hiểu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-that-lai-la-toi/chuong-92.html.]

Chu Phổ lắc đầu Thẩm An, : “Chút nữa thầy về thủ đô luôn.”

“Dạ?” Thẩm An nghĩ tới đáp án . Thầy… đích mặt luôn ?

Trong lúc Thẩm An đang thấy vẻ ngoài ý thì đột nhiên điện thoại của Chu Phổ rung lên.

Chu Phổ điện thoại, thấy gọi tới là Ngô Lục Lục thì , ấn : “Alo, ông Lục đó hả? còn xuống máy bay nữa cơ.”

[Ông Chu …] Giọng của Ngô Lục Lục vang lên: [Ông lên Weibo đúng ?]

Là một từng trải, Chu Phổ thấy Ngô Lục Lục như thế thì ngay lập tức hiểu điều gì đó.

“Sao thế? Trên Weibo chuyện gì ?” Chu Phổ hỏi Ngô Lục Lục ở bên điện thoại đầu về phía Thẩm An.

Thẩm An ngầm hiểu, ngay lập tức lấy điện thoại kiểm tra Weibo.

[Anh kiểm tra bài đăng mới nhất Weibo của Đạo Trưởng Trong Núi là ]. Giọng Ngô Lục Lục vẫn mang vẻ thần bí như thế, dừng một chút ông mới tiếp tục dặn dò: [Anh đừng kích động quá nhé. Anh ở máy bay thì tiện lắm.]

“?”

? Ông thì kích động chuyện gì mới ?

Nói gì nữa thì bản ông cũng là bác sĩ Đông y, cùng lắm tới lúc đó tự châm cứu cho .

Chu Phổ vẫn tiếp, để tâm tới lời Ngô Lục Lục . Sau khi cúp điện thoại , ông còn lắc đầu.

ngay khi ông đầu tính đùa với Thẩm An thì bộ dáng cầm điện thoại trợn mắt há hốc mồm của cho giật .

“Tiểu An?”

Thẩm An chớp mắt, chậm rãi đầu về phía Chu Phổ, mãi mới cất tiếng: “Thầy ơi…”

Anh dừng một mới tiếp: “Thầy châm cứu cho em ạ?”

Anh thấy hoảng hốt quá đà. “Hả?” Chu Phổ khó hiểu.

Cho tới khi Thẩm An điện thoại qua cho ông thì vẻ mặt Chu Phổ… cũng hoảng hốt.

Ông há hốc miệng bài đăng mới nhất Weibo của Đạo Trưởng Trong Núi.

Rõ ràng chữ nào ông cũng hiểu nhưng gộp chúng thành câu thì ông hiểu gì cả.

Nửa ngày .

Chu Phổ mở miệng: “Tiểu An .”

“Thầy ạ?”

“Em châm cứu cho thầy cái.”

Chắc là lâu máy bay nên tự dưng ông thấy thiếu oxy.

“...”

——

Chương trình Huyền Linh sư.

Chị Hà cầm bút mở cửa văn phòng, vọng ngoài: “A Quần? A Quần? Em ?”

Qua một tiếng nữa tập mới nhất của Huyền Linh sư sẽ công chiếu. Ratings kỳ cũng là quan trọng nhất, bảo chăm chú kết quả đến như thế.

Chờ tới khi chương trình bắt đầu thì leo ngay lên hot search. Lượng truy cập trong thời gian nghỉ là kiểu tồn tại khá là đặc biệt. Nếu nhân lúc nhảy lên hot search thì sẽ muộn mất!

Cho nên chị Hà vẻ lo lắng như thế nào đều hiểu .

Có một nhân viên kêu lên “Em đây em đây!” ôm cả đống văn kiện chạy tới mặt chị Hà, đưa cho chị ba cái folder ở cùng.

Rồi cúi đầu khom lưng: “Ngại quá chị Hà ạ, em đến muộn chút ạ.”

“Cậu?” Chị Hà nhận lấy folder, ngờ ngợ gương mặt mắt.

“Chị Hà quên hả? Từ tối hôm đó A Quần về nhà thì ốm nên xin nghỉ, em tạm thời chỗ ạ.” Nhân viên đưa thẻ công tác của cho chị Hà xem: “Chị Hà thể gọi em là Tiểu Thôi ạ.”

Chị Hà gật đầu, hiện giờ thời gian gấp rút, chị nào thời gian quen với nhân viên mới, vội : “Vất vả cho . Cậu pha cho cốc cà phê .”

 

Loading...