Khi  về đến nhà,  ruột và Giang Noãn Noãn   sẵn  ghế sofa, cả hai nước mắt rưng rưng  về phía ba ruột.
 
Đôi mắt ông cũng  đỏ.
 
Thấy  bước ,  gian trong phòng chợt trầm xuống, ánh mắt ba    chút lúng túng và áy náy.
 
   trách ông.
 
Nuôi một con ch.ó lâu ngày còn  tình cảm, huống gì là một con .
 
Bao năm qua, ba    chuyện tráo đổi con, ông thật lòng xem Giang Noãn Noãn là con gái ruột mà yêu thương.
 
Những tháng ngày  từng sống cùng … đúng là  thể xóa bỏ  .
 
Hơn nữa, ba  ruột đến giờ vẫn    bộ mặt thật của Giang Noãn Noãn.
 
Vậy thì cứ để họ   chứng kiến .
 
Chỉ là,   áy náy khi nghĩ đến ba ruột — bởi  , ông sẽ  đau lòng thêm một  nữa.
 
 cũng  thôi.
 
Phải để ông thật sự nhận  Giang Noãn Noãn là ai.
🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻
 
 bước đến gần, nắm lấy tay áo , nghẹn ngào :
 
“Mẹ ơi, cuối cùng  cũng về …”
 
Mẹ lập tức nắm lấy cơ hội, xuống nước  khéo:
 
“Con ngoan, chuyện hôm đó… con đừng để bụng, là  sai, là   đúng… …”
 
Bà nghẹn lời,   tròn câu. 
 
Ba ruột cũng khẽ đưa tay lên chấm khóe mắt.
 
 khẽ thở dài, ánh mắt đầy sự ngưỡng vọng  về phía :
 
“Mẹ, con  những năm qua  cũng  dễ dàng gì, con hiểu mà…   thể trách   chứ?”
 
Ba ruột lên tiếng đúng lúc:
 
“Thôi nào, bỏ qua quá khứ hết . Cả nhà chúng  hãy sống thật  từ giờ trở về .”
 
Giang Noãn Noãn nước mắt lưng tròng, cất giọng nghẹn ngào:
 
“Cả nhà … đừng bao giờ rời xa  nữa… hu hu…”
 
Ba   cô  đầy áy náy:
 
“Dạo gần đây con cũng chịu nhiều tủi  .”
 
Giang Noãn Noãn che miệng lắc đầu, lao  lòng ba  bật  nức nở.
 
Mẹ cũng rơm rớm nước mắt, tay run run vỗ nhẹ vai :
 
“Sau , hai chị em các con   yêu thương, giúp đỡ lẫn  nhé.”
 
 ngoan ngoãn gật đầu:
 
“Vâng ạ.”
 
Tối hôm đó,  lấy cớ  “hàn gắn  tình cảm  con”, bèn sang phòng .
 
Nói vài câu vẩn vơ  đột nhiên ánh mắt bà lóe lên, dò hỏi:
 
“Bảo Nhi, con với Tiêu Vân Phong   lắm ?”
 
Thì  là chuyện .
 
 lơ đãng đáp:
 
“Cũng bình thường thôi ạ, coi như quen  khá rõ.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-that-phan-don/chuong-6.html.]
Mẹ tiếp tục thăm dò:
 
“Con quen   kiểu gì ? Nói thật thì  cảnh lúc  của con…   cơ hội tiếp xúc với  như Tiêu Vân Phong.”
 
 khẽ ,  trả lời.
 
Bà thúc giục:
 
“Con   chứ,  chỉ tò mò thôi mà.”
 
  thẳng  mắt bà:
 
“Sao đột nhiên   hỏi chuyện ?”
 
Mẹ  gượng, tránh ánh mắt :
 
“Mẹ chỉ    nhắc qua, nên…  chút tò mò thôi.”
 
 gật đầu,  đó cố tình   vẻ thẹn thùng, nhỏ giọng :
 
“Mẹ, Vân Phong   khi  nghiệp sẽ  với con một chuyện…   xem,   định  gì ?”
 
Mặt   cứng ,  gượng:
 
“Chắc là hỏi con tính tương lai   thôi…  , đừng nghĩ linh tinh nữa, nghỉ sớm  con.”
 
Nói , bà lặng lẽ rời khỏi phòng với đầy tâm sự, thậm chí còn quên đóng cửa giúp .
 
  đến cửa,    thấy  bước  phòng Giang Noãn Noãn.
 
 lạnh lùng  theo cảnh tượng  mắt.
 
Không  đến khi sự thật  vạch trần, “ con” hai  họ  còn tình cảm như bây giờ  nữa.
 
Sau đó,   đến thư phòng, tìm gặp ba.
 
“Ba, chuyện ba  với con hôm … con  suy nghĩ kỹ .”
 
Ba ruột lập tức nở nụ  vui vẻ:
 
“Cuối cùng con cũng thông suốt . Ngày mai ba sẽ bảo luật sư soạn thảo hợp đồng.”
 
 mỉm  gật đầu.
 
Không  ngày mai khi  và Giang Noãn Noãn   chuyện … gương mặt họ sẽ trông   nhỉ?
 
Sáng sớm hôm , ba  gọi tất cả    thư phòng.
 
Không chút vòng vo, ông công bố quyết định của  ngay tại chỗ.
 
Mẹ trừng to mắt:
 
“Định để   bộ tài sản cho Bảo Nhi?!”
 
Ba  gật đầu:
 
“Đây là quyết định  khi   suy nghĩ kỹ càng. Chúng  thực sự  nợ Bảo Nhi quá nhiều. Số tài sản  xem như là bù đắp cho những năm qua con bé  chịu khổ.”
 
Mẹ lập tức phản đối:
 
“Em  đồng ý! Anh thấy nợ Bảo Nhi thì  thể chia cho con bé nhiều hơn chút, nhưng  thể cho hết ! Vậy còn Noãn Noãn thì ?”
 
Ba  cau mày:
 
“Noãn Noãn sẽ  giữ  bất động sản,  cũng sẽ sắp xếp công việc  cho nó. Chắc chắn sẽ  bạc đãi nó.”
 
“Chuyện   quyết. Anh  bảo luật sư chuẩn  sẵn hợp đồng .”
 
Mẹ nghiến răng:
 
“Hôm qua còn  cả nhà sống hòa thuận, hôm nay  thiên vị thế ,  bảo   Noãn Noãn và Bảo Nhi sống  với  đây?”
 
Giang Noãn Noãn nước mắt ròng ròng:
 
“Không   ba … con chỉ cần  sống cùng ba  là đủ … tài sản vốn nên là của Bảo Nhi, dù … con cũng chỉ là  ngoài…”