Diệp Huệ Tâm thấy buồn  vô cùng.
Không  thì  thể  với ông ? Vấn đề là... ông  từng  chuyện đàng hoàng với cô ?
Dùng thuốc, dùng cả tro cốt của  cô để uy h.i.ế.p ép buộc — đó là cái gọi là "thương lượng"?
Cơn giận  đạt đến cực điểm, trái  khiến cô bình tĩnh vô cùng. Cô cúi đầu  đồng hồ:
"Diệp , ông chỉ còn 30 giây để suy nghĩ."
Với loại  như ,  cần phí thời gian tranh cãi.
Nhìn dáng vẻ cô dứt khoát đối đầu đến cùng, Diệp Bằng Khôn vô cùng hối hận. Biết  thế , lúc cô mới sinh ,  nên bóp c.h.ế.t cô ngay từ đầu.
Nhiều năm như ,   vô  cơ hội để tiễn cô …
Không khí như đông cứng ,   đều im lặng,  ai lên tiếng.
"Mười…"
"Chín…"
"Tám…"
"Bảy…"
"Sáu…"
Cuối cùng, đến giây thứ năm, Diệp Bằng Khôn mới miễn cưỡng cầm lấy cây bút  bàn, ký tên .
Dù ông   cam lòng giao công ty cho Diệp Huệ Tâm, nhưng cũng   để công ty  hủy chỉ trong chốc lát.
Chỉ cần công ty còn  trong tay Diệp Huệ Tâm, chờ đến lúc ông  và Diệp Truyền Xa  ngoài, vẫn còn  thể nghĩ cách giành .
Ông  chỉ  thể tự an ủi bản  như .
Ký tên xong, Tần luật sư lấy con dấu , đẩy đến  mặt Diệp Bằng Khôn, cùng với đó còn  hai tờ thư xin thông cảm.
Diệp Bằng Khôn cầm lấy hai tờ thư  kỹ một lượt, xác nhận   sai sót, lúc  mới đóng dấu tay lên giấy chuyển nhượng cổ phần.
Tần luật sư xác nhận xong mới đem giấy chuyển nhượng cổ phần giao cho Diệp Huệ Tâm.
Cả đoàn  rời khỏi Cục Cảnh Sát, lúc  Diệp Huệ Tâm mới thở phào nhẹ nhõm.
Cảm giác thật  chân thật, cô  ngờ  dễ dàng đến mức  mà lấy  công ty Diệp gia.
Dễ dàng đạp cả bọn họ xuống  chân, đánh bại  bộ.
Diệp Huệ Tâm lo lắng hỏi: “Tiêu Tiêu, công ty Diệp gia là của  thật ?”
Sở Tiêu Tiêu gật đầu: “Ừm, là của cô hết đó. Hôm nay cô   , cực kỳ . Diệp Tư Tư    giao cho cô xử lý ,  khi trở về,  “tính sổ” cô  thế nào tùy cô, miễn là  gây  án mạng,  sẽ để mặc cô .”
“ bên  còn chút việc, tạm thời   về.”
Diệp Huệ Tâm  ngơ ngác: “...  tự quyết định?”
Cô  từng nghĩ đến chuyện .
Vẫn luôn chờ  theo sự sắp xếp của Tiêu Tiêu.
Sở Tiêu Tiêu vỗ vai cô: “Chuyện của cô, chính cô  tự quyết định. Từ hôm nay trở , cô là Chủ tịch công ty Diệp gia.   sắp xếp  đáng tin cậy hỗ trợ cô tiếp quản công ty, nhưng dựa   khác  thể là kế lâu dài, cô  nhanh chóng trưởng thành, thì cấp  mới phục cô.
Nhớ kỹ một điều: nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với chính .”
Diệp Huệ Tâm hiểu ý cô, mắt đỏ hoe, tràn đầy  ơn  Tiêu Tiêu.
Muôn ngàn lời, cuối cùng chỉ hóa thành một câu: “Cảm ơn cô, Tiêu Tiêu, cảm ơn cô.”
Trong lòng âm thầm tự nhủ, từ nay về  chỉ cần Sở Tiêu Tiêu cần gì, cô nhất định dốc  lực giúp đỡ.
Thấy cô sắp rời , Quý Tử Uyên nhịn   mở miệng: “Đây là danh  của , nếu  vấn đề gì cứ gọi.”
Diệp Huệ Tâm nhận lấy,  cảm ơn,    đầu  mà rời , cô còn  nhiều chuyện cần xử lý ở thành phố A.
Mọi việc     cho thật ,   để Tiêu Tiêu thất vọng.
…
Mọi chuyện kết thúc đúng lúc giữa trưa, Phó Diệc Thần và    bàn  tìm chỗ ăn cơm.
Trên đường, Quý Tử Uyên vẫn  chút thất thần.
Anh cứ nhớ đến cảnh Diệp Huệ Tâm uống thuốc hôm đó.
Rồi cả hình ảnh cô ở Cục Cảnh Sát hôm nay.
Rõ ràng cô  sợ, sợ đến run rẩy cả , nhưng vẫn cố tỏ  bình tĩnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-that-tro-ve-thien-kim-gia-tra-xanh-bi-da-khoi-nha/chuong-108-thanh-cong.html.]
Không hiểu , nghĩ đến chuyện cô  ngược đãi từ nhỏ, lòng   thấy khó chịu vô cùng.
Chuyện tối qua  cũng , tro cốt  cô cuối cùng  con riêng của Diệp Bằng Khôn vứt bỏ.
Anh nhịn   suy nghĩ: cô chắc đau lòng lắm mà đứa con riêng  chắc chắn sẽ  bỏ qua, còn  thể tiếp tục kích động cô.
Liệu cô  sụp đổ ?
Anh   dừng  mấy suy nghĩ đó.
“Anh cả,  đang nghĩ gì ?”
Một giọng  kéo  trở về thực tại.
Anh ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Sao ?”
Sở Tiêu Tiêu : “Câu   để em hỏi  mới đúng. Mẹ gọi  mấy  ,  vẫn ngẩn . Từ lúc rời khỏi Cục Cảnh Sát tới giờ, thần sắc  cứ lạ lạ.”
“Không  gì, chỉ là nghĩ đến   đều  thành phố A, còn  thì ở  Đế đô một … cảm giác giống như  bỏ rơi .”
Tống Mạn Mạn  định dặn dò  vài việc trong nhà,  con trai lớn   cũng cảm thấy  áy náy, nhưng mấy  nhà họ Quý khác    mùi " xanh" rõ mồn một.
Đây rõ ràng là "lùi một bước để tiến ba bước".
Quý Phi Hằng cau mày, trong lòng cảnh giác. Con thứ hai thì  trong giới giải trí, con thứ ba  bác sĩ.
Trong cả nhà, trừ đứa lớn nhất, chỉ còn  ông   thể quản lý công ty. Nếu Tử Uyên  , gánh nặng chắc chắn rơi lên đầu ông.
Ông  vất vả bao năm, giờ mới  nghỉ ngơi, chẳng   khổ vì công việc.
Huống chi, giờ mới tìm   con gái, Quý Phi Hằng    tách .
Ông vội vàng : “Đàn ông  lấy sự nghiệp  trọng. Cả nhà chúng  dựa  con cả đấy. Cứ yên tâm, em gái bên  cả nhà sẽ chăm sóc .”
“Anh cả ,  tài thì việc nhiều. Anh cứ lo quản lý công ty cho  , khi nào chúng em sang thành phố A sẽ thường xuyên gửi video, ảnh cho  xem cảnh sinh hoạt của em gái.”
“Mẹ,  cũng  cần lo cho  cả ,     trẻ con. Hơn nữa trong nhà cũng  dì giúp việc, nấu cơm giặt giũ đều  cần   . Tổng tài thì bên  kiểu gì chả  trợ lý vạn năng.”
Quý Tử Dục và Quý Tử Duệ cũng phụ họa.
Em gái chỉ  một , thêm một  giành tình cảm là bọn họ thiệt thòi.
Quý Tử Uyên: “…” Tụi bây là hiểu rõ lòng tao quá ha!
“Khoảng cách hai nơi cũng  xa,  giải quyết xong chuyện công ty thì  thể sang tìm tụi em bất cứ lúc nào.”
Quý Tử Uyên: “…” Sao tao  thấy  an ủi gì hết trơn ?
“Anh  toilet chút…”
Thôi,  ngoài hít thở  khí cho dễ chịu.
Vừa  khỏi phòng, Quý Tử Uyên lập tức lấy điện thoại gọi.
“Quý tổng…” Trợ lý bắt máy.
“Thời Văn,   một chuyến đến thành phố A…”
Cúp máy, Quý Tử Uyên tự an ủi trong lòng — cô  là bạn của em gái, cũng là bạn của . Mình quan tâm một chút cũng bình thường thôi.
Cái  gọi là: yêu ai yêu cả đường .
…
Cùng lúc đó, ở thành phố A.
Giang Thành Vinh thất thểu  về Giang gia.
Trong đầu  là cảnh Sở Tiêu Tiêu  cùng  nhà họ Quý.
Giang Thanh Tước và những  khác   chuyện   Sở Tiêu Tiêu loại bỏ thông qua mạng.
Điều    giận nhất là:  khi loại Giang Thành Vinh xong, Sở Tiêu Tiêu  bỏ quyền,  tham gia vòng chung kết.
Nói cách khác, cô  cần suất  học , nhưng cũng  để Giang Thành Vinh lấy .
Người Giang gia càng lúc càng oán hận cô.
Cô  cướp công ty, giờ còn  khiến từng  trong nhà sụp đổ ?
Cả nhà nhân lúc Sở Tiêu Tiêu   mặt, cứ thế buông lời nguyền rủa cô  kiêng dè.
Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
Chỉ  Giang Thành Vinh là im lặng.
Giang Du Nhiên cố ý hỏi: “Anh hai,  nãy giờ    gì ?”
Ngước mắt  Giang Du Nhiên,  đầu tiên Giang Thành Vinh cảm thấy cô thật chướng mắt.
Hắn : “Anh  thấy Sở Tiêu Tiêu và  nhà họ Quý  cùng một xe, trông   thiết.”