Ba cô  vẫn luôn   một đứa con trai.
“Vậy mày   vì   mày  c.h.ế.t đột ngột ? Là bởi vì bà   đến sự tồn tại của tao và  tao. Hôm đó tao nhớ như in, từng hình ảnh đều khắc sâu  tâm trí,  bao giờ mờ nhạt.”
“Đó là sinh nhật tao, ba đến ăn mừng với tao. Ông  đang ở bếp lấy bánh sinh nhật, cả nhà tao đang vui vẻ thì   gõ cửa — là  mày. Vừa bước , bà   tát  tao một cái. Tao và  chạy , nhưng chúng tao đều hiểu rõ: hai đứa trẻ con thì  gì địch  một  lớn.”
“ đó  là cơ hội duy nhất.”
“Tụi tao lao tới, cố ý tạo va chạm với bà . Tao và  ngã xuống đất, đầu  tao đầu  tường, lập tức ngất xỉu còn tao  lóc thảm thiết.  lúc đó, ba mày cầm bánh sinh nhật ,    thấy cảnh .”
“Ông  thấy  tao bất tỉnh thì tức giận vô cùng. Mẹ mày định giải thích, nhưng ba mày  thèm , thẳng tay tát bà  một cái.”
“Tiếng tát đó đến giờ tao vẫn còn nhớ rõ mồn một. Đó là âm thanh dễ  nhất trong cuộc đời tao. Ông  mắng  mày thậm tệ,  bà  giận dữ bỏ .”
“Tao cứ tưởng gia đình tao cuối cùng cũng thấy  ánh sáng . Không ngờ... tin vui còn lớn hơn ở phía . Vừa chạy xuống lầu,  mày   xe tông chết.”
“Diệp Huệ Tâm, mày  ? Đến cả ông trời cũng đang giúp tao.”
“Tao   ban công,  thấy m.á.u  mày loang đầy mặt đất. Màu đỏ tươi đó —  đến kỳ dị, giống như là dấu hiệu cho một tương lai huy hoàng của tao.
***Ghi chú của  dịch: nguyên đoạn  là hồi tưởng quá khứ của Diệp Huệ Tâm về cái ngày mà Diệp Tư Tư cho cô   vì    chết, từ khúc  trở  là đoạn thoại của chính Diệp Huệ Tâm.
“Từ nhỏ đến lớn, Diệp Tư Tư và Giang Du Nhiên liên tục bắt nạt tao, Nguyễn Mộng Hoa thì hành hạ đủ kiểu, Diệp Bằng Khôn  luôn giả mù  ngơ.”
“Từng  lúc, tao  dồn ép đến mức thần kinh gần như sụp đổ. Tao từng  hiểu: tại  ba   yêu tao? Tại  ông  thà thương yêu con của  khác, chứ  thương tao — con ruột của ông? Tao  nghĩ   tao sai ở chỗ nào .”
“Tao từng  tự sát. Chính lúc , Diệp Tư Tư vì  kích thích tao nên  lộ  sự thật. Cô  nghĩ rằng nếu tao  chuyện, tao sẽ gục hẳn, sẽ tự sát như mong  của bọn họ, như   tiện  gọn, chẳng cần   tay nữa. Trong mắt bọn họ, tao tồn tại  là chướng tai gai mắt.”
“ chính thông tin đó  cứu sống tao.”
“Tao tỉnh ngộ. Tao   thất vọng với Diệp Bằng Khôn. Tao cũng   hận gia đình bọn họ. Chính vì thế, tao  sống. Phải sống để trả thù.”
“Tất cả nhục nhã tao đều  thể chịu, nhưng tao sẽ  c.h.ế.t theo ý họ . Suốt bao năm, dù ngoài mặt tao  phản kháng, nhưng bên trong, tao  từng ngừng chuẩn . Tao  thu thập  ít chứng cứ phạm pháp của Diệp Bằng Khôn và Diệp Truyền Xa, tao giao hết cho Sở Tiêu Tiêu. Dựa  manh mối từ tao, Sở Tiêu Tiêu tiếp tục đào sâu, tìm thêm chứng cứ, đủ để tống cả hai cha con  tù.”
“Cũng chính vì thế mà khi còn ở Đế đô, tao mới  thư xin giảm nhẹ hình phạt cho tụi bay — để tụi bay   ngoài,  tận mắt  thấy công ty đổi chủ,  thấy nhà tan cửa nát,  bại danh liệt,  mới đưa bay  ngục.”
Nguyễn Mộng Hoa   khung ảnh  bàn trang điểm, trong ảnh là  ruột Diệp Huệ Tâm. Bà  tức đến nghiến răng.
Người c.h.ế.t  mà vẫn còn như âm hồn  tan!
Chẳng qua là một kẻ thua cuộc  tay bà .
Muốn bà  quỳ  mặt? Không đời nào!
Diệp Huệ Tâm phất tay,   theo lập tức tiến lên, ấn Nguyễn Mộng Hoa quỳ xuống.
Bà  còn định giãy giụa, Diệp Huệ Tâm liền tung chân đá mạnh từ  lưng khiến Nguyễn Mộng Hoa đập đầu xuống bàn trang điểm.
Diệp Huệ Tâm nhanh tay cầm lấy khung ảnh, đập mạnh xuống, suýt nữa đập  mặt bà .
Bà  hoảng sợ trợn trừng mắt,  thể tin Diệp Huệ Tâm dám hủy dung ,  thế miệng thì  nhét giẻ rách, chẳng thể hét lên  lời nào.
Diệp Huệ Tâm rời khỏi phòng,  xuống lầu, Giang Du Nhiên đang     trong phòng khách, vô cùng sốt ruột.
Người hầu đều   đưa  phòng khác, trong đại sảnh chỉ còn cô .
Nghe tiếng động, cô  lập tức ngẩng đầu — là Diệp Huệ Tâm.
“Là mày? Tư Tư ?” — Giang Du Nhiên cau mày hỏi, giọng điệu  chút khách khí.
Từ nhỏ  quen cùng Diệp Tư Tư bắt nạt Diệp Huệ Tâm, cô  vẫn luôn xem thường  .
Diệp Huệ Tâm  xuống ghế, rót cho  ly nước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-that-tro-ve-thien-kim-gia-tra-xanh-bi-da-khoi-nha/chuong-112-bao-thu-2.html.]
“Nó c.h.ế.t .”
Câu trả lời khiến Giang Du Nhiên sững , như thể gặp ma.
Cô  nghi ngờ Diệp Huệ Tâm  điên, bèn châm chọc: “Mày to gan nhỉ? Mày  sợ tao kể chuyện  cho Tư Tư  ?”
Diệp Huệ Tâm  thèm trả lời, tiếp tục uống nước.
Giang Du Nhiên đang  sốt ruột vì cô  liên lạc mãi   với Diệp Truyền Xa, trong lòng bất an: “Anh mày ? Nói cho tao , tao sẽ   gì với Tư Tư hết.”
Diệp Huệ Tâm vẫn im lặng.
Giang Du Nhiên bắt đầu mất kiên nhẫn:
“Mau  cho tao   mày ở ! Nói  tao bỏ qua!”
Câu   dứt, ly nước trong tay Diệp Huệ Tâm vỡ tan  chân Giang Du Nhiên.
Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
Tiếng vỡ khiến cô  giật .
“Mày dám?!”
Giang Du Nhiên lao đến, định tát cho Diệp Huệ Tâm một bạt tai, giống như  , nhưng    chuyện  khác .
Tay cô   bắt lấy giữa chừng và  — “chát!”
Một cái tát giáng thẳng  mặt.
“Cái tát , tao   đánh mày từ  lâu !”
Giang Du Nhiên ngây dại, Diệp Huệ Tâm... dám đánh trả?!
Chưa kịp phản ứng, một cú đá bay , cô  ngã nhào xuống đất.
Diệp Huệ Tâm lập tức lao tới, cưỡi   cô , đ.ấ.m thẳng  mặt, từng cú từng cú.
Giang Du Nhiên kêu gào thảm thiết, mắng chửi đủ kiểu. Dần dần, tiếng mắng yếu dần, chuyển sang cầu xin.
Diệp Huệ Tâm  dừng tay mà còn cảnh cáo: “Nếu mày dám báo cảnh sát, tao sẽ tung clip mày ngủ với Diệp Truyền Xa lên mạng!”
Nghe , Giang Du Nhiên lập tức câm nín.
Cô  đang bám lấy Giang Thành Lâm, nếu chuyện  lộ ... Giang Thành Lâm mà , chắc chắn sẽ  lưng,  giúp cô  báo thù nữa.
Không còn cách nào, cô  đành nuốt cục tức mà cút , thậm chí  dám về Giang gia, sợ  phát hiện  đến Diệp gia.
Còn vài ngày nữa, chỉ cần Sở Tiêu Tiêu chết, tất cả những điều ... đều xứng đáng!
Sau khi đuổi Giang Du Nhiên , Diệp Huệ Tâm  lên lầu "luận bàn" với Nguyễn Mộng Hoa thêm một trận.
Đánh mệt  thì ăn.
Ăn xong  tiếp tục "vận động" đến tận khuya.
Xem đồng hồ,  muộn , ngày mai còn  đến công ty xử lý việc chính, bất đắc dĩ, cô mới chịu nghỉ ngơi.
Cùng lúc đó, Sở Tiêu Tiêu và cả đoàn  từ Đế đô cũng  bay về.
Ngày mai là ngày Diệp Huệ Tâm tiếp quản công ty.
Cô    mặt — để giữ thể diện cho  bạn của .
Quý Tử Uyên ở  Đế đô, Quý Tử Dục thì đột xuất  thông cáo, đành tạm rời đoàn.
Đi theo chuyến  chỉ còn vợ chồng Tống Mạn Mạn và Tử Duệ.