Diệp Bằng Khôn  dứt lời, cả căn phòng lập tức lặng ngắt như tờ.
Hắn và Diệp Truyền Xa  ,  ai  thêm câu nào. Bản  Diệp Bằng Khôn cũng nín thở theo bản năng,  khí căng như dây đàn.
Diệp Truyền Xa dồn ánh mắt về phía Diệp Huệ Tâm, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh,   căng cứng.
Mắt Diệp Huệ Tâm từng chút từng chút lạnh xuống, trong đáy mắt là hận ý ngút trời như  thiêu rụi tất cả.
Khoảnh khắc , cô chỉ  một đao g.i.ế.c c.h.ế.t Diệp Bằng Khôn.
Sau mấy  hít sâu, cô mới khó khăn đè nén cảm xúc cuồn cuộn trong lòng.
Rồi cô đột nhiên bật :
"Diệp Bằng Khôn, mày còn   ? Cái ngày mày cùng con gái cưng Diệp Tư Tư “ trò”, tụi nó  đem tro cốt  tao  rải !"
Một câu như sấm nổ bên tai khiến Diệp Bằng Khôn cả  mềm nhũn,  phịch xuống ghế, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Diệp Truyền Xa cũng c.h.ế.t lặng. Tia hy vọng cuối cùng trong mắt  vụt tắt, như tro tàn giữa cơn gió lớn.
Bọn họ    từng lo lắng Diệp Tư Tư sẽ  hỏng chuyện, cho nên  đó  dặn dò kỹ càng —   động  tro cốt.
Khi đó vì  uy h.i.ế.p Diệp Huệ Tâm, chọn Diệp Tư Tư  là phương án  nhất, dù gì hai  họ từ nhỏ   hợp .
 giờ thì ?
Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
Lợi thế cuối cùng để đắn đo Diệp Huệ Tâm…  mất sạch.
Bọn họ… còn  cơ hội lật  ?
Diệp Huệ Tâm  bọn họ đang dần lâm  tuyệt vọng, trong lòng  bao giờ thấy thoải mái như .
Cô lạnh lùng lên tiếng:
"Diệp Bằng Khôn, mày nghĩ tao sẽ tha cho nó? Tha cho tụi mày ?"
Diệp Bằng Khôn  rõ   mất  con bài cuối cùng, trong lòng  hỗn loạn, sợ hãi đến gần như phát cuồng. Hắn  thể  tù, nếu  tù thì cuộc đời   coi như xong.
Hắn vội túm lấy tay Diệp Huệ Tâm, khẩn cầu:
"Con gái … ba sai , thật sự sai … xin con tha cho ba… ba vẫn là ba của con mà… con nỡ  ba   tù chịu khổ ? Ba  ba   với  con… nửa đời  ba nguyện chuộc tội, xin con cho ba một cơ hội."
Diệp Huệ Tâm hất tay  , ánh mắt lạnh lẽo đầy chán ghét:
"Muốn chuộc tội? Vậy thì  xuống  mà quỳ gối  mộ  tao xin ! Xem thử  tao    mày  mấy lời đó  !"
Diệp Bằng Khôn còn định  thêm, nhưng cô  lên tiếng chặn ngang:
"Hôm nay tao đến, cũng  một món quà dành cho mày."
Nói , cô lấy điện thoại, bật đoạn video  gửi đến.
Hình ảnh đầu tiên hiện  là một nghĩa trang, là nơi quá quen thuộc với Diệp Bằng Khôn.
Một cơn dự cảm dữ dội trào lên, khiến  bỗng siết c.h.ặ.t t.a.y vịn ghế.
Diệp Huệ Tâm khẽ đưa ngón tay đặt lên môi:
"Đừng hoảng. Đây là video   sẵn,   livestream. Tất cả những gì mày lo lắng... đều  xảy  ."
Chỉ thấy một chiếc máy xúc từ từ tiến về phía phần mộ gia tộc nhà họ Diệp.
Trán Diệp Bằng Khôn gân xanh nổi đầy, mắt trừng to,   run rẩy.
Máy xúc đào sâu xuống, gầm rú phá nát từng ngôi mộ.
Tới cuối đoạn video,  bộ khu mộ  san bằng.
"Diệp Huệ Tâm! Mày cũng họ Diệp! Đó là tổ tiên của mày!" — Diệp Bằng Khôn gào lên như sư tử  thương.
Diệp Huệ Tâm lập tức ném một cuốn sổ hộ khẩu lên mặt bàn, hất cằm:
"Ai  tao họ Diệp? Từ giờ trở , tao là Liêu Huệ Tâm! Tao  còn liên quan gì đến họ Diệp tụi mày nữa! Diệp Bằng Khôn, mày cứ từ từ mà cải tạo trong đó !"
Nói  cô lạnh nhạt cầm điện thoại xoay  rời , mặc kệ phía  Diệp Bằng Khôn gào thét đau đớn,  hề ngoảnh .
…
Rất nhanh  đến ngày diễn  cuộc đua xe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-that-tro-ve-thien-kim-gia-tra-xanh-bi-da-khoi-nha/chuong-119-ta-la-than-y.html.]
Giang Thành Lâm  bên lề sân, trong lòng hồi hộp lẫn căng thẳng.
Những ngày qua luyện tập,  từng chạm mặt Sở Tiêu Tiêu. Trình độ lái xe của cô  cao, vì  để chắc chắn chiến thắng,  cùng Giang Du Nhiên  dốc  lực đặt cược   .
Họ mua chuộc nhân viên kỹ thuật — sẽ giở trò trong xe của Sở Tiêu Tiêu.
Sở Tiêu Tiêu… nhất định  chết.
Ba đứa em trai của  đều  lượt  “xử lý”. Cả nhà bọn họ bây giờ sống trong sợ hãi, chỉ   là tia hy vọng cuối cùng.
 bọn họ  hề  — tất cả hành động của  đều  trong tầm kiểm soát của Sở Tiêu Tiêu.
Ngay cả cuộc đua  cũng là cái bẫy   tính sẵn.
Tên nhân viên kỹ thuật  tưởng là “tay trong”… thực  là  của Sở Tiêu Tiêu.
Tự tay đào mồ chôn ,  hơn  kém.
Nhân viên kỹ thuật  “thu mua”   mặt Phó Diệc Thần và Sở Tiêu Tiêu, dè dặt hỏi:
“Chuyện  xử lý  đây ạ?”
Sở Tiêu Tiêu nhàn nhạt đáp:
“Cứ  theo kế hoạch  sắp xếp. Chỉ cần… đổi xe của  và .”
Để công bằng, xe đua đều là xe giống , chỉ khác biệt  hiệu —  6 và  9.
Đổi xe  dễ, chẳng  gì khó khăn.
Biết Sở Tiêu Tiêu  giỏi lái xe,    trong kỹ thuật hỗ trợ, Giang Thành Lâm càng thêm an tâm.
Cuộc đua sắp bắt đầu.
Nhìn thấy Sở Tiêu Tiêu bước  chiếc xe mang  hiệu 9, Giang Thành Lâm  kìm  nhịp tim loạn lên.
Hít sâu vài ,  nhấn ga, đỗ sát xe cô, hạ cửa kính:
“Sở Tiêu Tiêu, mày  giấu ba thằng em tao ở ?”
Sở Tiêu Tiêu thắt dây an ,  đó mới nghiêng đầu, thản nhiên đáp:
“Giang Thành Lâm, mày  tao  quan hệ gì với Quảng An Đường ?”
Không đợi  trả lời, cô  chậm rãi  tiếp:
“Tụi mày đều nghĩ Quảng An Đường giúp tao là vì Phó Diệc Thần, nhưng sai … họ giúp tao… là vì tao là thần y. Quảng An Đường… là của tao.”
Ánh mắt Giang Thành Lâm co rút.
Sở Tiêu Tiêu   tiếp:
“Mày  qua danh xưng “thần y” ? Người mà ngay cả Diêm Vương cũng  hỏi ý kiến mới dám thu hồn.”
Giang Thành Lâm ngơ ngác gật đầu.
Hắn   danh thần y từ lâu, là   y thuật kinh thiên động địa, cứu  như thần.
Không ngờ...  đó  là Sở Tiêu Tiêu.
Một nhân tài như … sắp  chết.  là tiếc thật.
Hắn  lạnh:
“Y giả  tự y. Mày cứu   khác, nhưng… cứu nổi chính  ?”
Lúc đó,   hiểu Sở Tiêu Tiêu   gì.
Cho đến khi chính    bê bết máu,  đưa  bệnh viện, thoi thóp  thở cuối cùng…
Hắn  bác sĩ :
“Thương tích quá nặng, trừ khi thần y đích   tay, nếu …  còn hy vọng.”
Khoảnh khắc đó,  mới hiểu hết lời cô  ban nãy.
 tất cả…  quá muộn.
Hắn  còn cơ hội   danh tính thật của Sở Tiêu Tiêu.
Cũng  còn cơ hội… cầu xin cô cứu .