Giang Du Nhiên  chút nghi ngờ gì lời của .
Bọn họ… thật sự quá độc ác.
Cô  đưa tay lót  , cố ép  vượt qua nỗi sợ hãi, khắc chế phản ứng bản năng của cơ thể,  dám giãy giụa.
Cơn đau nhức từ hốc mắt truyền tới khiến cô  suýt nữa ngất xỉu.
Không hiểu vì ,   ý thức của cô   đặc biệt tỉnh táo, cảm giác đau đớn còn dữ dội hơn cả  đây.
Đau đến mức cô  lăn lộn khắp sàn nhà, cả căn phòng vang vọng tiếng gào  thảm thiết.
Giang Du Nhiên chỉ  c.h.ế.t ngay lập tức.
Cô   lóc cầu xin:
"Sở Tiêu Tiêu… mày g.i.ế.c tao … mày g.i.ế.c tao !"
Thật sự quá đau đớn…  chịu nổi nữa.
Sở Tiêu Tiêu khẽ bật , giọng điệu lạnh như băng:
"Giết  là phạm pháp đấy. Tao    thể phạm pháp ? Mày  sống, hơn nữa… còn  sống thật lâu."
Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
Kiếp , cô  Giang Du Nhiên giam cầm suốt bao năm.
Vậy thì kiếp , Giang Du Nhiên cũng  chịu đau khổ như , thậm chí…  đau hơn gấp đôi.
Hôm nay quả thật là một ngày  lành.
Giang Thành Lâm  thiêu sống.
Giang Du Nhiên mất  một con mắt.
Tra tấn cô  xong, Sở Tiêu Tiêu rời khỏi nơi đó.
Cô   để  Quý gia phát hiện, nên cả hai trốn về trong lặng lẽ.
Trên xe, Phó Diệc Thần  giấu nổi lo lắng:
"Tiêu Tiêu, em  chứ?"
Sở Tiêu Tiêu dựa  vai , mệt mỏi :
"Phó Diệc Thần… đừng  gì cả… để em dựa   một chút."
Xe trở về nơi họ đang ở,  khi bước , Sở Tiêu Tiêu  điều chỉnh  cảm xúc để  ai phát hiện điều gì bất thường.
Vừa về đến nhà, cô phát hiện Tử Uyên và Quý Tử Dục đều  mặt. Không khí trong phòng nặng nề, áp lực đến nghẹt thở.
"Có chuyện gì ?"
Sở Tiêu Tiêu bước  phòng khách.
Người Quý gia  mới thống nhất quan điểm — chuyện   liên quan đến cô,  thể tiếp tục giấu  nữa.
Tử Uyên đưa cho cô một xấp tài liệu:
"Em gái, đây là tư liệu về vụ em mất tích năm xưa. Bọn  điều tra theo manh mối Giang Thanh Tước cung cấp, kết hợp với chiếc ví năm đó để    bộ sự thật."
Sở Tiêu Tiêu nhận lấy, chăm chú .
Thì , vụ bắt cóc năm đó là do một tay bà nội ( kế của Quý Phi Hằng - bà cụ của Quý gia  xuất hiện ở mấy chương ) lên kế hoạch.
Năm đó, bà nội chỉ là một  phụ nữ bình thường,    phận  bối cảnh gì.
Mẹ ruột của Quý Phi Hằng mất sớm. Để   chăm sóc con, ba của Quý Phi Hằng cưới bà   vợ kế.
Bà  từng là công nhân bình thường của công ty Quý gia, mồ côi từ nhỏ, nhân duyên đơn thuần, tính tình lương thiện.
Biết bà  vẫn luôn thầm yêu ,  nghĩ đến việc Quý Phi Hằng    chăm sóc, cha của Quý Phi Hằng bèn quyết định cưới bà .
Sau khi  Quý gia, bà  vô cùng  ơn. Bà  hết lòng chăm sóc Quý Phi Hằng, đối xử chẳng khác gì  ruột.
Sau đó, bà  sinh con trai — Quý Tri Hằng.
Quý Phi Hằng cũng  yêu thương  em trai , hai  em tình cảm vô cùng  .
Thấy hai đứa con hòa thuận,  kế  mãn nguyện.
Bốn  trong nhà từng  một quãng thời gian  hạnh phúc, nhưng theo thời gian trôi qua, hai đứa trẻ dần lớn lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-that-tro-ve-thien-kim-gia-tra-xanh-bi-da-khoi-nha/chuong-123-ve-nuoc.html.]
Quý Phi Hằng thông minh xuất chúng,  cha  kỳ vọng giao   bộ Quý thị tập đoàn.
Còn con trai của  kế — Quý Tri Hằng —   thể so  với  trai.
Dù   , nhưng   đều ngầm hiểu,  thừa kế Quý thị chính là Quý Phi Hằng. Còn Quý Tri Hằng thì chỉ  thể  chia chút cổ phần.
Bản  Quý Tri Hằng cũng chấp nhận điều đó. Anh trai giỏi hơn, kế thừa tập đoàn là điều hiển nhiên.
Còn  ? Chỉ cần ôm chặt đùi  trai, cả đời sống sung sướng là đủ .
Anh  nghĩ  là , nhưng   thì .
Ban đầu, bà  thật lòng đối  với Quý Phi Hằng,  mưu cầu gì.  từng  năm  tôn kính,   ở vị trí cao, bà   quen .
Nếu con trai     thừa kế, thì địa vị của bà  sẽ tụt dốc  phanh. Bà   chấp nhận điều đó.
Huống hồ, tập đoàn Quý thị giống như một chiếc rương đầy vàng đặt ngay  mặt bà  suốt bao năm.
Trước  còn kiềm chế  lòng tham, nhưng  ai dám chắc…   cũng .
Càng  chấp nhận  việc    mang chiếc rương vàng   mất.
Người  kế   giành  vị trí  thừa kế cho con trai, nhưng Quý Tri Hằng  đồng ý. Anh  thẳng thắn  rõ ý nghĩ với ,   tranh giành gì.
Dù   nhiều  khuyên nhủ,   vẫn giữ nguyên lập trường. Cũng  kể  với Quý Phi Hằng, sợ  con mâu thuẫn.
Anh  nghĩ rằng  sẽ hiểu .
 khi thấy con trai  thật sự   chút ý định tranh đoạt nào, bà  hoảng loạn.
Cuối cùng — bà   nảy sinh một ý nghĩ điên cuồng.
Nếu Quý Phi Hằng chết, thì  thừa kế chỉ còn một  con trai bà.
Một khi ý nghĩ  xuất hiện, thì  thể dừng  nữa.
Bà  bắt đầu lên kế hoạch.
Để tránh  nghi ngờ, bà  định bắt cóc cả hai  — cha con Quý Phi Hằng.
Người thực hiện việc bắt cóc con gái của Quý Phi Hằng, chính là để gây hỗn loạn trong nội bộ Quý gia, tiện cho kế hoạch  tiến hành suôn sẻ.
Mẹ kế  cẩn trọng.
Tất cả chi phí đều  trả bằng tiền mặt để  lưu  dấu vết.
Mọi thứ diễn  suôn sẻ… nhưng  ngờ cuối cùng Quý Phi Hằng  chết, mà c.h.ế.t  là con trai bà — Quý Tri Hằng.
Năm đó, khi Quý Phi Hằng và  của ông   khỏi hiện trường để tìm con gái, họ đụng   của bà nội.
Nhờ , con gái  cứu sống, nhưng hai bên đánh  dữ dội.
Để bảo vệ đứa trẻ, một  ôm con rời  trong tình trạng  thương nặng,  kịp cầu cứu thì  hôn mê,   đánh chết.
Con gái cùng  tiền mất tích từ đó.
Kết thúc bản báo cáo, sắc mặt Quý Phi Hằng vô cùng khó coi.
Ông  từng nghĩ rằng vụ bắt cóc năm đó và việc con gái mất tích  là do chính  kế của  gây .
Nghĩ đến việc em trai chết, nghĩ đến bao năm gia đình tan tác chia lìa, Quý Phi Hằng giận đến run .
Ba  em Tử Uyên, Tử Dục và Tử Duệ cũng   hỏi bây giờ   gì với bà ?
Sự thật  sáng tỏ,  thể  ngơ.
Tống Mạn Mạn cũng vô cùng phẫn nộ,  giận  đau lòng cho chồng .
Một chuyện như thế ông  sẽ khó mà chấp nhận nổi.
 lúc đó, điện thoại của Tử Uyên reo lên. Anh bắt máy,  bên  :
"Quý tổng, bà nội và em gái nuôi của ngài  lén trở về nước!"
Tử Uyên đáp:
"  . Những việc phía ,   cần lo nữa,  sẽ tự  xử lý."
Cúp máy, Tử Uyên kể  tình hình.
Cả căn nhà lập tức im lặng như tờ.
Còn  kịp quyết định sẽ xử lý thế nào với chuyện năm xưa, thì bọn họ…  tự  về nước.