Ánh mắt   đều đổ dồn về phía Quý Phi Hằng.
Sở Tiêu Tiêu cũng  tò mò,   ba cô sẽ xử lý chuyện   .
Quý Phi Hằng  trầm mặc quá lâu, ông :
“ sẽ trở về Đế đô một chuyến, đích  đưa bà   ngục.”
Đó là kết quả  nhất mà ông  thể .
Đã  vô   ông tưởng tượng, nếu  ngày tìm     vụ bắt cóc năm xưa, nhất định sẽ  tay g.i.ế.c c.h.ế.t kẻ đó.   đó  là  từng đối xử   với ông, là  ruột của em trai ông.
Giết bà  — ông thấy thẹn với em . 
Không g.i.ế.c —  thấy thẹn với gia đình , với Tiêu Tiêu.
Ông  từng do dự.  nghĩ đến những gì gia đình ông  chịu đựng, nghĩ đến con gái    hành hạ đến thế nào, ông liền hận  thể tự tay lấy mạng bà .
Cuối cùng, ông chọn đưa bà   tù.
Chuyện xử lý  nhanh.
Máy bay  hạ cánh, bà nội của Quý gia   cảnh sát dẫn .
Khi  tin bà  liên quan đến vụ bắt cóc và buôn bán  năm xưa, bà  mềm nhũn cả ,   vững.
Bà   thể chấp nhận  sự thật — cho rằng năm xưa  giấu  kín,  bây giờ  bại lộ?
Trong cơn kích động, bà  la hét tại sân bay,  ngất lịm.
Quý Phi Hằng bay về Đế đô, lập tức đến bệnh viện.
Vừa thấy ông, Quý lão phu nhân  tức đến ném mạnh ly thủy tinh xuống  chân ông.
"Quý Phi Hằng, năm đó là mày hại c.h.ế.t con trai tao! Bây giờ còn  hại c.h.ế.t tao? Mày ác độc như  ?"
Quý Phi Hằng  tới, ánh mắt sắc lạnh  bà :
"Tri Hằng thật sự là  hại chết?"
Ông  bình tĩnh  từ lúc đặt chân về Đế đô, giọng   mang chút cảm xúc.
"Dĩ nhiên là do mày! Nếu   con trai tao dẫn bọn bắt cóc rời  để cứu mày, mày  thể sống đến bây giờ ?"
Bà   dùng câu  để tự lừa dối bản  suốt mười mấy năm. Quý Phi Hằng chỉ  lạnh:
"Vì  bà cứ nhất quyết treo câu  bên miệng? Bởi vì bà  chịu nổi sự thật là chính bà  hại c.h.ế.t con . Để cảm thấy dễ chịu hơn, bà đẩy tất cả trách nhiệm cho  khác.  bà lừa  ai chứ? Nếu   vì bà lên kế hoạch bắt cóc, Tri Hằng   chết?"
Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
"Không! Không ! Câm miệng!" — bà lão Quý gia nổi điên hét lên, ném gối xuống đất, ngũ quan vặn vẹo vì tức giận.
"Hại c.h.ế.t con trai tao là mày! Chính mày, Quý Phi Hằng! Nó c.h.ế.t vì cứu mày!"
Trong đầu bà  vẫn cố chấp  chấp nhận hiện thực, đó là niềm tin duy nhất khiến bà  thể sống tiếp suốt bao nhiêu năm qua.
Bà  vùng dậy khỏi giường, lảo đảo bước đến nắm cổ áo Quý Phi Hằng, giọng gào thét khản đặc: "Nhớ kỹ! Hại c.h.ế.t Tri Hằng là mày! Là mày!"
Quý Phi Hàng lạnh lùng đẩy bà  ngã xuống đất.
Bà   đó, vẫn nỉ non lặp  lặp :
"Không  tao… là mày hại c.h.ế.t con tao…"
Ông   một lúc  :
"Bà thừa nhận thì .   nắm đủ chứng cứ , quãng đời còn ,  tù mà chuộc tội cho Tri Hằng . Còn Quý Tử San..."
Nhắc đến Tử San, bà lão  bình tĩnh hơn một chút.
Bà  ôm ngực, đau đớn :
"Phi Hằng… con  thể đối xử tệ với Tử San, nó  liên quan gì đến chuyện năm đó cả. Nó là đứa con duy nhất của Tri Hằng. Em con năm xưa đối xử với con  như , con  thể phụ lòng nó."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-that-tro-ve-thien-kim-gia-tra-xanh-bi-da-khoi-nha/chuong-124-tu-sat.html.]
Quý Phi Hằng đáp:
"  thể để  cho Tử San một  tiền để sống nửa đời còn  an nhàn. Với điều kiện — nó   trở về Hoa Quốc, cũng   xuất hiện  mặt bất kỳ  nào trong nhà . Và bà,   bà đích  thừa nhận, chính bà là  hại c.h.ế.t Tri Hằng."
"Con tàn nhẫn như  ?" — bà cụ mắt đỏ hoe.
"Bà  thể  đồng ý. Vậy thì  cũng  bảo đảm điều gì với Tử San."
Bà  siết chặt nắm tay, ánh mắt dại . Cuối cùng, từng chữ một gằn  khỏi miệng:
"Chính tao hại c.h.ế.t Tri Hằng, mày hài lòng ?"
Nghe xong, Quý Phi Hằng xoay  bỏ .
Bỏ  phía  là tiếng  ngày một dữ dội của   kế lòng  hiểm ác .
Bà  ôm ngực, đau đớn đến run rẩy.
Nếu năm đó   sai…
Nếu năm đó  mưu đồ chiếm Quý thị…
Nếu  tự tay đẩy con trai  con đường chết…
Thì  lẽ… bà  vẫn đang sống một cuộc đời vui vẻ bên con trai.
Những lời của Tri Hằng vẫn vang lên bên tai:
"Mẹ ơi, con  hứng thú với công ty. Anh giỏi hơn con, để   kế thừa là đúng . Con chỉ    em trai ôm đùi  thôi,  chơi mà  tiền,  Tổng tài mệt lắm, con  . Sau  con sẽ dẫn   du lịch vòng quanh thế giới,  thấy   ?"
Khi , bà  thấy vui. Bà chỉ nghĩ đến Quý thị.
Giờ thì ?
Ngay cả cơ hội cùng con du lịch bà cũng   nữa.
Mọi thứ — đều  thể    nữa .
Cơn đau n.g.ự.c khiến bà gần như ngừng thở. Nỗi hối hận như lưỡi dao, từng nhát, từng nhát cứa  lòng.
Bà  dậy, loạng choạng bò lên cửa sổ.
Giọng thì thầm:
"Tri Hằng...  sai ...  đến tìm con... con  thể... tha thứ cho  ...?"
Ngay lúc Quý Phi Hằng  xuống đến lầu .
"Phịch!"—một tiếng vang lớn nổ lên.
Tiếng hét thất thanh vang dậy khắp bệnh viện.
"Có  nhảy lầu!"
Ông  phắt .
Chỉ thấy bà cụ    đầy máu,  sõng soài giữa sân bệnh viện, m.á.u  ngừng tuôn  từ miệng bà.
Ánh mắt bà  lập lòe, như   gì đó, nhưng  thốt  nổi.
Quý Phi Hằng  c.h.ế.t lặng.
Ông    dùng từ nào để hình dung cảm xúc lúc . Chỉ thấy trong lòng trống rỗng, u uất, đè nén.
Người nhà họ Quý khi  tin đều vô cùng bàng hoàng.
Bọn họ từng nghĩ đến đủ  kết cục cho bà  — nhưng  ai ngờ đến một điều…
Bà   tự sát.
 nghĩ  cũng hợp lý.
Tự tay hại c.h.ế.t con trai ruột — loại dày vò , e rằng còn khổ sở hơn cái chết.