Quý Tử Uyên  như    hai  bọn họ.
"Vậy thống nhất đưa chi phiếu một tỷ nhé? Không  em gái thích gì, cho tiền là chắc ăn nhất. Ai mà lén  chuyện riêng, thì là chó con đấy, chịu ?"
Quý Tử Dục và Quý Tử Duệ: “…” Có cần nhỏ nhen  ? 1 tỷ mà còn nhai  nhai  mãi?
Thôi kệ, hai  họ đành tăng tốc lên lầu, coi như thể hiện   nữa cũng  .
Vừa thấy ba  em họ xuống lầu, Tống Mạn Mạn nhíu mày khó hiểu:
"Nhanh   xuống? Lúc nãy   còn hào hứng bàn bạc lắm ?"
Ba   nghĩ đến cảnh em gái hôn môi  , cả  đều thấy khó chịu, cứ như báu vật nhà    khác ôm  mất.
"Mẹ,  đừng hỏi nữa, Phó Diệc Thần đang hôn em gái của tụi con."
Quý Tử Dục  như sắp rơi nước mắt.
"Em gái  còn nhỏ , nghĩ đến   nó lấy chồng, con thấy tim  nhói lắm." — Quý Tử Duệ phụ họa.
Chỉ mong ba họ  tay ngăn .
"Cái gì?" — Quý Phi Hằng lập tức bật dậy: "Hai đứa nó hôn  ?"
Trong đầu ông  hiện  hình ảnh con gái yêu mặc váy cưới chuẩn  xuất giá, tim ông đau nhói.
"Không ! Không ! Con gái còn nhỏ như  mà  lấy chồng thì  chịu nổi!" — Ông sốt sắng bước về phía cầu thang.
Tống Mạn Mạn nhanh tay kéo ông .
"Anh  gì ? Bây giờ mà lên gây chuyện thì hợp tình hợp lý chắc?"
Quý Phi Hằng trợn mắt:
"Em   rõ ? Phó Diệc Thần đang ăn h.i.ế.p con gái bảo bối của chúng  đấy! Con bé còn nhỏ,   thể…"
Dù    gì thêm, ông vẫn nhất quyết  lên.
"Sao   thể? Hôn môi thôi mà, Tiêu Tiêu  đủ 18 tuổi, còn hơn một tháng nữa là 19 ."
Tống Mạn Mạn liếc ông:
 "Năm xưa em mới 17,    cũng…"
Mặt Quý Phi Hằng đỏ bừng,  chuyện con cái kiểu  đúng là mất mặt.
Ông vội phản bác:
Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
"Chuyện đó   giống … Tiêu Tiêu là con gái bảo bối của  mà!"
"Em 20 tuổi là  sinh Tử Uyên  đấy."
Tống Mạn Mạn   rõ ràng, nhưng Quý Phi Hằng hiểu ý. Chuyện ông  lấy vợ thì , còn con gái ông yêu ai là  ?
"Ngồi xuống,  cho phép  gây rối!"
Tống Mạn Mạn thật sự  hài lòng với con rể .
Không chỉ vì nhiều năm nay   luôn bên cạnh con gái bà, mà còn vì tình cảm chân thật mà sâu sắc   dành cho Tiêu Tiêu.
Mẹ vợ  con rể, càng  càng thấy ưng ý.
Quý Phi Hằng dù mắt vẫn  lên cầu thang đầy tiếc nuối, nhưng vẫn ngoan ngoãn  xuống. Vợ  , ông nào dám trái lời. Hơn nữa, từ khi con gái về nhà, sức khỏe   định, ông càng  dám  gì để chọc con gái buồn.
Tống Mạn Mạn  sang  ba đứa con trai nghịch ngợm của , giọng gay gắt:
"Ba đứa tụi bây rảnh quá  ? Rảnh thì  tìm vợ ! Em gái tụi bây còn lấy chồng    kìa,  thấy  hổ ?"
Rồi bà trừng mắt  Quý Phi Hằng:
"Còn , quản  ba thằng con  !"
Ba  em nhà họ Quý: “…” Tụi con là nghiệt tử từ bao giờ ?
Quý Phi Hằng: “…” Tụi nó  lấy vợ liên quan gì tới  chứ?
"Mẹ,  để Phó Diệc Thần tới cửa luôn ?" — Quý Tử Dục hào hứng lên tiếng: "Như  em gái vẫn  ở nhà, ba  cũng sớm  cháu bồng."
Quý Phi Hằng  tới đó liền xúc động. Chỉ cần nghĩ tới cảnh con gái lên xe hoa là ông   sưng mắt.
Nếu là tới cửa ở rể…
"Ta…"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-that-tro-ve-thien-kim-gia-tra-xanh-bi-da-khoi-nha/chuong-127-ga-con-hay-giu-con.html.]
"Các  im hết cho !"
Tống Mạn Mạn trừng mắt  cả đám đàn ông trong nhà:
"Chuyện của Tiêu Tiêu,  ai  phép nhúng tay! Hai đứa nó thích thế nào thì kệ nó!"
"Đang  gì ?"
Sở Tiêu Tiêu và Phó Diệc Thần  xuống lầu.
Tống Mạn Mạn nhanh chóng chạy , nắm lấy tay con gái, nở nụ  rạng rỡ: "Không  gì hết, đang bàn chuyện ba  con kết hôn thôi,  liên quan đến con . Nào, ngày mai thi đại học , con chuẩn  tới  ? Cứ giữ tâm trạng thoải mái, đừng áp lực quá!"
Ba  em Quý gia định lên tiếng thể hiện thì Tống Mạn Mạn lập tức chen lời:
"Các con    chuyện cần bàn với Diệc Thần ? Mau lên thư phòng ,  ở  với Tiêu Tiêu là  ."
Ba  em: “…” Mẹ,  đang đuổi tụi con đấy ?
Tống Mạn Mạn: “…”  . Biết điều thì tránh đường cho   thế giới riêng với con gái.
Thấy ba thằng con trai mặt mũi ỉu xìu  lên lầu, Quý Phi Hằng trong lòng hả hê lắm. Ông  ,   nắm tay con gái một bên nhưng  thấy Tống Mạn Mạn  sang:
"Anh còn  ?"
Quý Phi Hằng: “…”  cũng   nữa hả???
Thôi  , nãy  lớn quá, giờ  vợ xử, đành lủi thủi lên theo.
Ba  em nhà họ Quý: “…” Lão ba ,   đừng 50 bước    100 bước nữa.
Người vui kẻ khổ.
Trong khi nhà họ Quý tràn ngập tiếng , thì Giang gia  đang rối loạn.
Giang Thành Vinh nhận  tin nhắn, cả  đều rơi  trạng thái phát điên.
Hắn  hiểu vì  Giang Du Nhiên  trơ trẽn đến thế, nếu con nhỏ   mặt ở đây,  chắc chắn sẽ tát cho nó mấy bạt tai.
Gì mà “ chịu  khổ”? Vậy còn nhà bọn họ thì ?
Giang Thành Vinh lập tức cầm điện thoại nhắn liên tục.
  gửi xong, màn hình hiện lên một dấu chấm than đỏ chót:
"Tin nhắn  gửi, nhưng   nhận từ chối."
Hắn thử gửi thêm vài tin, kết quả  dấu chấm than!
Giang Thành Vinh suýt nữa quăng điện thoại .
Nghĩ đến tình hình gia đình hiện tại,  chỉ  thể cắn răng nhịn.
Giận đến mức gân xanh  trán cũng nổi lên.
Ánh mắt  dừng   dòng tin của Giang Du Nhiên:
“Anh từng , cho dù xảy  chuyện gì, em vẫn là cô em gái mà  thương nhất.”
Chính vì con nhỏ đó, cả nhà  mới dám gây sự với Sở Tiêu Tiêu, dẫn đến tình trạng như hôm nay.
Không thể tin nổi,  mà họ từng nghĩ là hiền lành lương thiện,  hóa  là loại  như .
Giang Thành Vinh tức đến mức tự vả  mặt.
Tiếng “bốp” vang lớn, mặt  lập tức sưng lên.
Cơn giận dâng trào,   kiềm chế  nữa, quét sạch đống đồ  bàn học rơi đầy đất.
Tiếng động lớn  Giang Thanh Tước và Cố Mạn Nhân lập tức chạy lên.
Vừa   thấy Giang Thành Vinh  bệt  đất, căn phòng hỗn độn.
“Có chuyện gì ?” — Cố Mạn Nhân sốt ruột hỏi.
Giang Thành Vinh mắt đỏ hoe  hai :
"Ba, … con sai … Con  nhầm  ,  ngờ Giang Du Nhiên  là cái loại đó."
Vừa , Cố Mạn Nhân  cúi xuống nhặt điện thoại lên, thấy dòng tin nhắn của Giang Du Nhiên.
Bà giận đến mức tim nhảy lên tận cổ.
"Con tiện nhân đó dám lén giữ năm chục triệu! Đây đều là tiền của Giang gia chúng , kêu nó chia một nửa mà còn  chịu! Để tao mà gặp  nó, tao xé nát cái mặt nó !"