Cả  Giang Thành Vinh rối loạn, cuống cuồng lục tung cặp sách.
Anh  lục hết ngăn  đến ngăn khác, cuối cùng bối rối đến mức đổ  bộ đồ trong cặp  đất, thế nhưng vẫn  tìm thấy thẻ dự thi.
Cảnh tượng  khiến  ít phụ   cổng trường chú ý.
Thật , chuyện như  năm nào cũng , ví như: học sinh đến muộn, quên thẻ dự thi, hoặc  mất giấy tờ quan trọng.
 lúc , một giọng  quen thuộc vang lên:
“Giang Thành Vinh, còn   thi? Gần tới giờ !”
Sở Tiêu Tiêu   bậc thềm  xuống, rõ ràng đang cố tình khoe khoang ưu thế.
Giang Thành Vinh  đáp , tiếp tục cúi đầu lục lọi.
Sở Tiêu Tiêu bước tới, giả vờ quan tâm: “Cậu đang tìm gì ?”
Cô   xổm xuống,   vẻ  giúp đỡ. Giọng nhỏ đến mức chỉ hai   :
“Là  đang tìm thẻ dự thi ?”
Câu   vang lên như tiếng sét bên tai Giang Thành Vinh.
Anh   từng   là đang tìm thẻ dự thi, Sở Tiêu Tiêu    ?
Chỉ  một khả năng — tất cả chuyện  là do Sở Tiêu Tiêu sắp đặt!
Anh  nhớ đến tên đàn ông sáng nay — tên vô , ly cà phê, màn ăn vạ vô lý... Mọi chuyện dường như  tính toán .
“Là mày  đúng ? Sở Tiêu Tiêu! Tao  chắc là mày!” — Giang Thành Vinh nghiến răng, gào lớn.
Vì quá tức giận,    thể kiểm soát cảm xúc, gào lên  đám đông.
Cảnh tượng lập tức thu hút sự chú ý của nhiều phụ  và học sinh.
Sở Tiêu Tiêu   vẻ hoảng sợ, mặt đầy vô tội: “Giang... Giang Thành Vinh,  đang  cái gì ?    hiểu.”
“Đừng  giả bộ nữa! Không  mày thì là ai? Tao  từng  đang tìm thẻ dự thi,  mày  ? Ngoài mày  còn ai  đây? Mày độc ác thật sự! Mày   thi đại học với tao quan trọng thế nào ?!”
Sở Tiêu Tiêu  đến đây, trong lòng  lạnh.
Đối với một học sinh, thi đại học đúng là chuyện lớn.
Thì ... cuối cùng Giang Thành Vinh cũng  cảm giác tuyệt vọng là thế nào.
Kiếp , khi cô chất vấn  ,  thản nhiên :
“Cùng lắm thì thi  năm , Giang gia  thiếu tiền nuôi cô học ?”
Giờ thì  đau ?
Chuyện sáng nay chỉ mới là khởi đầu. Khi tiếp cận Giang Thành Vinh, cô  lén bỏ thuốc. Loại thuốc   gây nguy hiểm, nhưng sẽ khiến cơ thể   cực kỳ mệt mỏi, buồn ngủ,  tỉnh táo.
“Giang Thành Vinh,   chịu trách nhiệm cho lời  của . Vừa    đều thấy rõ  đang tìm gì đó, trông  rối rít như thế, Tiêu Tiêu mới  bụng  gần hỏi han. Giờ   tìm thấy thẻ dự thi  đổ  cho  khác,  nghĩ  hợp lý ?”
Phó Diệc Thần  chịu  khi thấy Sở Tiêu Tiêu   oan.
“ đấy, chẳng lẽ   đều mù cả ?” — Tống Mạn Mạn hừ lạnh.
“Mọi  đều thấy rõ con gái  đến , còn  bụng hỏi han, thế mà cũng    cắn như chó điên!” — Tống phu nhân cũng nổi giận.
Quý Phi Hằng lạnh mặt: “Thẻ dự thi là chuyện lớn, tự   mất thì  tự kiểm điểm, đừng ăn vạ  khác. Cậu còn chút liêm sỉ nào ?”
Tử Uyên cũng mỉa mai: “Tiêu Tiêu, mau  thi , đừng vì chó điên mà lãng phí thời gian.”
Chữ “chó điên”   cố ý nhấn mạnh.
Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
Sở Tiêu Tiêu gật đầu, bước  trường thi cùng Phó Diệc Thần.
Giang Thành Vinh  chạy tới ngăn , tin chắc rằng tất cả là do Sở Tiêu Tiêu bày mưu.
 ba  em nhà họ Quý   chắn  mặt  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-that-tro-ve-thien-kim-gia-tra-xanh-bi-da-khoi-nha/chuong-129-bi-choi-mot-vo-lui-khoi-vong-quay.html.]
“Bạn học , chúng  là  trai của Tiêu Tiêu. Có gì  cứ  với chúng . Cậu cũng   trai  ? Gọi họ  đây  chuyện cho công bằng, khỏi bảo tụi  bắt nạt.”
Câu   khiến Giang Thành Vinh rùng  nhớ  — 3  trai của  đều   nhà họ Quý lôi .
Rõ ràng đây là một lời đe dọa!
Nhìn 3   vẫn   nhã nhặn, nhưng trong ánh mắt  hiện lên sát khí khiến sống lưng   lạnh buốt.
Giang Thành Vinh bắt đầu hoảng loạn.
Anh   quên mất, giờ đây, Sở Tiêu Tiêu  còn là  mà    thể động tới.
 lúc ,  vài phụ  bước tới can ngăn:
“Em học sinh , đừng lãng phí thời gian nữa, sắp đến giờ thi . Mau liên hệ  nhà mang thẻ dự thi tới. Em  thể thi ,  nộp bổ sung .”
“ , tự   mất còn đổ  cho  khác, thật chẳng    cả. Mau  xử lý .”
Thấy nhiều  theo dõi như , 3  em nhà họ Quý cũng   khó thêm, chỉ  về xe chờ.
Trong xe, Quý Phi Hằng và vợ đang bàn chuyện tiệc sinh nhật.
Tử Uyên đang  việc  laptop.
Tử Dục thì  điện thoại gọi liên tục.
Người đại diện gọi tới liên tục, nhắn tin cũng  ngừng.
Cuối cùng Tử Dục mới bắt máy. Vừa kết nối, đầu dây bên   hét lên:
“Trời đất ơi, cuối cùng  cũng bắt máy! Cậu mà  bắt nữa là  nhảy lầu thiệt đó! Cậu định dọa c.h.ế.t  ?!”
Quý Tử Dục dựa lưng  ghế, giọng  vui: “   rõ với  là   nghỉ ngơi một thời gian.”
Người đại diện vội vã giải thích tầm quan trọng của dự án  ,  cam đoan:
“Chỉ một buổi chiều thôi!  sẽ cho  đến đón , hóa trang luôn  xe. Tất cả đều chuẩn  xong, chụp xong là  thể về ngay!”
Quý Phi Hằng liếc  con trai:
“Công việc quan trọng, chỗ   chúng  lo , con cứ   .”
Ông   sang hai đứa con trai lớn và thứ hai, trong lòng    lâu  — rảnh thì đừng  tới đây.
Ngày nào cũng thấy Phó Diệc Thần và Tống Mạn Mạn bám lấy con gái, ông  cha mà như  ngoài cuộc, chỉ đành cố chen chân tranh thủ với tụi nhỏ.
Bây giờ còn thêm hai đứa con trai của  cũng "nhăm nhe" y chang.
Hai đứa  bảo: “Em gái thi đại học, tụi con   mặt.”
Tử Duệ thì nghĩ y chang, nhưng  dám . Vì nhị ca   là ...   phản ứng nghịch lý.
Quý Tử Dục vốn đang do dự.
Lúc  ba   , tâm lý phản kháng liền trỗi dậy.
Anh  dứt khoát   điện thoại:
“ nghĩ  ,   nữa. Hiện tại công việc nhiều quá,  quá mệt,   nghỉ ngơi.”
Người đại diện suýt  rơi điện thoại vì sốc.
Trước giờ lịch  việc dày đặc cũng  bao giờ  Tử Dục than mệt.
Dạo gần đây    đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày,  mà giờ  bảo “quá mệt”?!
Người đại diện sợ hãi thật sự, nhất thời chẳng    gì.
Nếu là nghệ sĩ khác thì còn  thể hứa hẹn  nọ.
 với cái “tổ tông” , bánh vẽ là vô dụng.
Người  là thiếu gia nhà họ Quý, nắm tiền như nước.
Cho dù  vẽ cái bánh to cỡ nào cũng  bằng cái bánh thật Quý gia nắm trong tay.