Trước  còn  bà nội chống lưng, Quý Tử San vẫn  thể tùy hứng, còn  thể tranh giành một chút.  bây giờ, chỗ dựa   còn nữa , cô bắt buộc   rõ tình thế. Nếu còn cố chấp gây chuyện, những gì hiện  đều sẽ tan biến.
Văn Tĩnh ngu xuẩn,     thế cuộc thì thôi, còn định kéo cô xuống nước, Quý Tử San đành   tay đạp văng cô .
Lúc , ánh mắt   đều đổ dồn về phía Văn Tĩnh.
Cô   sợ hãi,   hiểu nổi vì  Quý Tử San  giúp  nhà họ Quý lên tiếng.
Tất cả những điều cô  , chẳng lẽ   là vì Quý Tử San?
Cô   …  lợi gì cho bản  Tử San chứ?
Không  đầu óc cô   vấn đề  đấy chứ?
Văn Tĩnh tức đến mức suýt thổ huyết, hận đến nghiến răng nghiến lợi. Nếu   do Quý Tử San  phối hợp, cô     rơi  tình thế thảm hại thế ?
Không   gì cho , cô  chỉ còn cách đưa ánh mắt cầu cứu  về phía  trai .
 Văn Minh     để ý tới cô .
Hắn   bản lĩnh để gánh nổi tai họa .
Lúc , Amelia bước đến gần Văn Tĩnh.
Không cần lên tiếng, chỉ với khí chất vương giả thôi cũng khiến   nghẹt thở.
Văn Tĩnh theo bản năng lùi  một bước, lòng đầy bất an.
Amelia lạnh lùng :
"Tiêu Tiêu từ đầu đến cuối thế nào,  đều  rõ. Nỗ lực, thiên phú, cả hai thứ cô đều  bằng. Vì giới hạn năng lực của cô quá thấp, nên cô chẳng thể thấy  đỉnh cao  khác đạt đến. Đó là  của cô, vì thế mà cô  bôi nhọ  khác,  càng sai chồng thêm sai!"
"… … ..." – Văn Tĩnh  phản bác, nhưng  thốt nên lời.
Amelia nghiêng đầu,  về phía Văn Minh:
"Em gái …  thể đưa  ngoài mở rộng tầm mắt  ."
Không  rõ, nhưng ai  cũng hiểu: tống  nước ngoài, đừng để ở đây gây chuyện nữa.
Văn Tĩnh dính đến  như Amelia, thì nửa đời  đừng mong sống yên.
Quý Phi Hằng cũng lạnh nhạt tiếp lời:
"Cô  luôn miệng đòi mở rộng tầm mắt, thì hãy để cô  “trải nghiệm cuộc sống” ."
Văn Minh gật đầu như gà mổ thóc: "Vâng, nhà chúng   nên  gì."
Văn Tĩnh tái mặt, định mở miệng phản đối: "…"
Phùng Mạn Ni nhanh tay bịt miệng cô .
Lần , họ nhất định  đích  đưa  sang A quốc, quyết  để xảy  sai lầm thêm  nữa.
Trò hề kết thúc.
Không ai quan tâm Văn Tĩnh  lôi  ngoài thế nào.
Bữa tiệc tiếp tục.
Amelia  lâu  gặp Sở Tiêu Tiêu,  thấy cô liền kéo tay hỏi han đủ điều.
Phó Diệc Thần: "…" Mẹ ơi, đó là vợ con đấy!
Nhà họ Quý: "…" Có quá nhiều  đòi nhận con gái/em gái chúng  .  mà… chúng  cũng  dám cản. Dù   giờ đều là Amelia chăm sóc Tiêu Tiêu.
Sở Tiêu Tiêu  nhẹ, giới thiệu Amelia với  nhà họ Quý, hai bên lễ phép,  thiện.
Tống Mạn Mạn và Amelia  gặp  như quen  lâu năm, trò chuyện vui vẻ, thậm chí bắt đầu nối hôn sự cho Phó Diệc Thần và Sở Tiêu Tiêu.
Tống Mạn Mạn  con rể tương lai thì càng lúc càng hài lòng:
"Chị gọi  là thông gia,  cũng gọi chị là thông gia!"
Hai  càng trò chuyện càng phấn khởi, bàn luôn đến chuyện đính hôn, kết hôn, thậm chí còn… bàn tới chuyện sinh con!
Bên , 4 cha con nhà họ Quý: "…" Ờ thì,  thể nhắc  là… con bé nhà chúng  còn nhỏ ?
 họ  dám xen , vì bên  quá mạnh.
Vốn tưởng ngoài Phó Diệc Thần, chỉ  thêm nữ vương Amelia đòi nhận Tiêu Tiêu   nhà.
Ai ngờ — ngay lúc đó…
"Chị Tiêu Tiêu! Chị Tiêu Tiêu ơi!"
Hai giọng hân hoan vang lên, khiến    đầu  .
Phó Nguyên Khải luôn  trọng, Phó Viện Viện luôn kiêu ngạo,  mà cũng hưng phấn gọi chị Tiêu Tiêu!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-that-tro-ve-thien-kim-gia-tra-xanh-bi-da-khoi-nha/chuong-141-su-cung-chieu-danh-cho-so-tieu-tieu.html.]
Cả hội trường ngây .
Tưởng tai   vấn đề,  sang   — ánh mắt đều đầy kinh ngạc.
Quả nhiên tai họ   gì.
Hóa … hai  nhà họ Phó cũng   với Sở Tiêu Tiêu!
Thế  thì… Sở Tiêu Tiêu đúng là con cưng của trời !
Không chỉ  phận mạnh, mà những  sẵn sàng chống lưng cho cô, ai cũng đều là nhân vật khiến   nể sợ.
Phó Diệc Thần thấy hai   tiến  gần, lập tức  dậy chắn đường.
Áp lực từ huyết mạch khiến Phó Nguyên Khải vô thức lùi  hai bước.
 Phó Viện Viện thì  sợ, một cú đẩy văng luôn Phó Diệc Thần sang một bên, chạy đến ôm lấy cánh tay Sở Tiêu Tiêu.
Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
Ngước mắt  Amelia, cô  uất ức :
"Dì ơi, dì  quản  cả hả?"
Rồi cô tựa đầu  vai Tiêu Tiêu, giọng ấm ức:
"Chị Tiêu Tiêu,  chị  thích cái  suốt ngày ghen bóng ghen gió như  cả em  chứ? Đến cả em trai, em gái trong nhà mà cũng ghen!"
Thì , năm nào Phó Nguyên Khải và Phó Viện Viện cũng sang W quốc, từ lâu  quen  với Amelia và Tiêu Tiêu.
Nhà họ Quý: "…" Lại thêm hai  giành con gái/em gái với chúng !
"Phải , Tiêu Tiêu,  con  thích một   ghen như ?" – Amelia cũng tò mò hỏi.
Phó Diệc Thần: "…" Đây là  ruột  đấy! Đây còn là em gái  nữa!  là chướng ngại nhân duyên hàng đầu!
"Chị Tiêu Tiêu, em thấy chị em…  đúng đấy!" – Phó Nguyên Khải  mở miệng thì   ánh mắt của đại ca lườm cháy mặt.
Hắn vội vàng đổi lời:
"Chị Tiêu Tiêu , em thấy chị em…  sai . Chị đừng  chị   linh tinh nha. Anh của em là  đàn ông  nhất thế gian!"
Phó Diệc Thần lập tức tiếp lời, ánh mắt ngập tràn yêu thương  Sở Tiêu Tiêu:
"Tiêu Tiêu của  chính là thích  như !"
Sở Tiêu Tiêu bật , vui vẻ gật đầu:
" thế, em chính là thích  như !"
Bởi vì là , cho nên em mới thích.
Amelia liếc mắt cảnh cáo con trai: 
"Thằng nhóc thúi,   mà dám để Tiêu Tiêu  ấm ức,  là  đầu tiên  tha cho con!"
Phó Viện Viện: "Em là  thứ hai!"
Nhà họ Quý: "…" Lại chậm một bước .
Tống Mạn Mạn: " là  thứ ba!"
Người thứ tư: " nữa!"
Người thứ năm: " luôn!"
 ..."
Mỗi  đều xông lên  giành quyền “trảm” Phó Diệc Thần nếu  Tiêu Tiêu buồn.
Phó Nguyên Khải do dự thật lâu, cuối cùng yếu ớt mở miệng:
"Em là  thứ tám…"
Phó Diệc Thần mỉm , dắt tay Sở Tiêu Tiêu, nhẹ nhàng : 
"Anh sẽ  bao giờ bắt nạt Tiêu Tiêu. Từ nhỏ đến lớn,  chuyện đều là   lời cô ."
Người con gái  yêu bao năm, giờ cuối cùng cũng thuộc về .
Làm   nỡ để cô  chịu uất ức?
Amelia  sang  Tống Mạn Mạn, :
"Thông gia , nếu thằng nhóc     sai điều gì, cứ đánh! Nhất định đừng nương tay!"
Tống Mạn Mạn  tươi đáp :
"Không , Diệc Thần từ  tới nay  việc  chừng mực."
"Không giống 3 thằng nhóc nhà ,  là đồ nhức đầu."
Ba  em nhà họ Quý: "…" Nằm  cũng trúng đạn  còn gì!