Tối hôm qua cộng thêm buổi sáng hôm nay,   chút kinh nghiệm, Phó Diệc Thần  nắm rõ những điểm mẫn cảm  cơ thể Sở Tiêu Tiêu.
Dưới thế công của , Sở Tiêu Tiêu     chút sức phản kháng nào, cứ thế   kéo theo...
Cảm giác trong phòng tắm  khác   so với giường ngủ.
Dù   mệt, nhưng so với lúc ở  giường...  càng thêm kích thích.
Hai  từ phòng tắm  ngoài thì  là 3 tiếng , trời cũng gần tới trưa. Nếu  lo lắng  nhà họ Quý lên gõ cửa, e là Phó Diệc Thần còn   rời .
Giúp cô mặc quần áo chỉnh tề, Phó Diệc Thần vẫn quyến luyến ôm lấy cô, ghé  tai nhẹ giọng thì thầm:
"Tối nay,   đến tìm em."
 lúc , tiếng gõ cửa vang lên.
Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
Phó Diệc Thần giật , vội vàng chạy về phía cửa sổ.
Sở Tiêu Tiêu giống như đứa trẻ   chuyện , nhanh chóng   gương kiểm tra  bản  thật kỹ.
Sau khi xác nhận   dấu vết gì  lộ , cô mới giả vờ trấn tĩnh  mở cửa.
"Tiêu Tiêu,  lâu  mới mở cửa?" — Quý Tử Uyên hỏi.
Sở Tiêu Tiêu nghiêm túc đáp: "Tối qua em  khó ngủ, nên dậy trễ. Anh cả, cơm  ăn đúng ? Em đói  c.h.ế.t ."
Cô lập tức chuyển chủ đề.
Quý Tử Uyên  nghi ngờ gì.
"Thằng ba nấu ăn ngon lắm,  nhờ  lên gọi em. Ngoài nó ,  còn mời thêm vài đầu bếp chuẩn 5 , hôm nay bữa trưa cực kỳ phong phú."
Vừa  đến ăn, mắt Sở Tiêu Tiêu sáng rực, cô thật sự  đói. Vận động cả buổi sáng,  còn là vận động cường độ cao mà  ăn sáng nữa, huhu
Bây giờ cảm giác như  thể ăn sống cả một con trâu.
"Có món gì ngon ? Đi  , em đói  chết!"
Không  là đói thật,  do  mới vận động tiêu hao quá nhiều, cô cảm thấy cả  mềm nhũn,   đều  chút  vững.
"Có sư tử đầu...  cua hoàng đế... còn ..."
Hai  em   chuyện   xuống lầu. Vừa đến đại sảnh,  thấy một đám .
Ngoài  nhà họ Quý, còn  Phó Nguyên Khải, Phó Viện Viện, Phó Bân Thiêu, Amelia...
Phó Bân Thiêu đang  uống   chuyện với Quý phu nhân.
Tống Mạn Mạn thì đang cùng Amelia bàn chuyện hôn lễ.
Hai  tối qua còn  nhiệt tình, giờ vẫn  hạ nhiệt.
Thấy Sở Tiêu Tiêu xuống lầu, Phó Viện Viện lập tức chạy tới,  hì hì :
"Chị Tiêu Tiêu, em cho chị xem cái  nè. Tối qua Văn Tĩnh kiêu ngạo bao nhiêu thì cuối cùng chật vật bấy nhiêu. Cô   đuổi  suốt đêm luôn."
Phó Viện Viện đưa điện thoại qua.
Trong video, Văn Tĩnh  lóc thảm thiết cầu xin, thậm chí còn quỳ xuống.
Vừa   hét: "Em sai ,    sai , đừng đuổi em  mà! Em  dám nữa ,   em sẽ  xuất hiện  mặt Sở Tiêu Tiêu nữa. Em sẽ xin  cô , cầu xin cô  tha cho em..."
Văn gia cũng  vì tiếng  đó mà mềm lòng.
Vì cô  chấp niệm quá sâu, mới dám nhảy khỏi xe   bữa tiệc.
Sợ cô    năng linh tinh,  nhà Văn gia còn lấy cả khăn bịt miệng cô  . Chỉ sợ cô    những lời khó  nữa.
Sở Tiêu Tiêu  bất ngờ: "Văn gia hành động nhanh thật."
"Nếu chậm thêm chút nữa, e là Văn gia cũng  còn tồn tại nổi."
Cơn giận của Quý gia và Phó gia,   hạng  như Văn gia chịu nổi.
Trước khi hai nhà  chính thức truy cứu, Văn gia   vội vã thể hiện thành ý.
"Chị Tiêu Tiêu ơi, cái  là em cố tình nhờ    đó." — Phó Viện Viện  mặt mong  khen.
Sở Tiêu Tiêu phì : "Làm  . Vậy em  chị thưởng gì nào?"
Phó Viện Viện kéo tay cô,  toe:
"Chị , chị   khách sáo quá. Chị là chị dâu tương lai của em,  việc cho chị là vinh hạnh của em!"
"Không cần khen thưởng luôn ?"
Sở Tiêu Tiêu rút tay , nhéo má cô một cái:
"Vậy cảm ơn em nha."
Nói  cô xoay  định .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-that-tro-ve-thien-kim-gia-tra-xanh-bi-da-khoi-nha/chuong-145-van-dong-cuong-do-cao.html.]
Phó Viện Viện hoảng hốt giữ cô : "Chị Tiêu Tiêu… chị ơi…"
Mặt cô đỏ bừng.
Sở Tiêu Tiêu  trêu: "Làm ? Lại giở trò gì nữa?"
Biết  nhiều năm như , Sở Tiêu Tiêu cũng phần nào đoán .
Phó Viện Viện ghé  gần, nhỏ giọng :
"Chị ,  chuyện     nhờ chị giúp, nhưng giờ   lúc. Khi nào cần, em sẽ  rõ."
Sở Tiêu Tiêu cảnh giác  cô: "Chuyện gì?"
"Giờ  thể  ... tới lúc đó em sẽ kể." — Phó Viện Viện  xong thì chạy mất.
Thật sự là  dám mở miệng...
Làm   thể : "Em  cặp với  hai của chị!"
Nghĩ đến Quý Tử Dục, ánh mắt Phó Viện Viện trở nên ảm đạm.
Nghe  cô    về...
Tình yêu thầm kín bao năm, chờ đợi bao năm, cuối cùng  khiến cả hai ngày càng xa .
Giờ thì cô  trở  .
Phó Viện Viện sợ, sợ rằng Quý Tử Dục vẫn còn tình cảm với  đó.
Nếu  đó thật sự , cô cũng  thể chúc phúc cho họ.
  phụ nữ đó, từ  đến giờ đều  xứng với Quý Tử Dục.
Bất kể là quá khứ,  hiện tại.
Sở Tiêu Tiêu  hỏi thêm.
Bụng đói đang kêu gào, cô chỉ  ăn chút gì đó.
Cô  lượt chào hỏi  ,  đó cầm vài loại hạt  bàn bỏ  miệng.
Amelia thấy Sở Tiêu Tiêu  xuống lầu, nhưng Phó Diệc Thần vẫn  thấy .
Cả 3  em của Quý gia đều dậy sớm .
Bà cảm thấy gương mặt già của   đứa con  cho mất mặt.
Nếu đang ở nhà , bà  xông thẳng lên kéo nó xuống từ lâu .
Amelia còn đang suy nghĩ thì  thấy giọng của Tống Mạn Mạn:
"Tử Uyên, mau ăn cơm. Đi gọi Diệc Thần xem ,  giờ còn  dậy?"
Bình thường Tống Mạn Mạn  thúc giục,  trẻ ngủ nướng cũng bình thường thôi.
 hôm nay khác, vì  của Phó Diệc Thần – Amelia – đang ở đây. Hơn nữa buổi chiều bà còn bay về nước W.
Nghe Tống Mạn Mạn nhắc, Sở Tiêu Tiêu lập tức thấy chột . Cô  dám  thẳng ánh mắt của bà. Trong lòng thầm nghĩ,   nhất định   tùy tiện như  nữa. Nếu  phát hiện thì mất mặt chết.
Cùng lúc , Phó Diệc Thần đang xuống lầu cũng   câu  , trong lòng cũng căng thẳng  kém.
Anh là  xuống lầu cuối cùng,  ánh mắt đều đổ dồn về phía . Anh  gượng,  lượt chào hỏi từng ,  giải thích:
"Xin   , tối qua con khó ngủ, nên sáng dậy  trễ."
Tối qua khó ngủ, sáng dậy trễ? Không  giống y hệt lời Sở Tiêu Tiêu  ?
Ánh mắt Quý Tử Uyên đảo qua hai , cảm thấy  lạ.
Sao trùng hợp đến mức cả hai  cùng mất ngủ?
Trước đây  từng   họ  mất ngủ.
Tuy nghi ngờ nhưng Quý Tử Uyên  nghĩ nhiều, tiếp tục cùng ba và Phó Bân Thiêu trò chuyện.
Không khí cả nhà vẫn hòa thuận vui vẻ.
Tống Mạn Mạn kéo tay Sở Tiêu Tiêu :
"À đúng , về địa điểm tổ chức hôn lễ, chúng  bàn . Muốn tổ chức ở đảo nhỏ của con. Con thấy ? Haycó ý kiến gì, cứ  với  nhé."
"Thông gia , hỏi ý Tiêu Tiêu là  . Phó Diệc Thần  ý kiến   cũng  quan trọng. Hôn lễ là của nhà gái, tất nhiên  lấy nguyện vọng nhà gái  chủ."
Nói xong, Amelia còn  sang  Phó Diệc Thần:
"Mẹ   đúng ?"
Phó Diệc Thần gật đầu lia lịa:
"Dạ đúng ạ! Con  tổ chức một hôn lễ trong mơ cho Tiêu Tiêu. Mọi chuyện đều lấy sở thích của cô   chủ."