Phó Diệc Thần và    như , rõ ràng là  xem trọng ý kiến của con gái, Tống Mạn Mạn  xong thì vô cùng vui mừng.
Địa điểm tổ chức hôn lễ  quyết định sẽ đặt ở đảo nhỏ.
Chỉ còn một năm để chuẩn   việc liên quan đến đám cưới,  còn  trang hoàng cả đảo, thời gian thực sự  phần gấp gáp.
Vợ chồng Quý Phi Hằng  lập  một kế hoạch tỉ mỉ và kỹ lưỡng, mỗi ngày đều đúng giờ giục ba  con trai của , yêu cầu bọn họ   thành tiến độ trang hoàng đảo đúng hạn.
Tống Mạn Mạn ngẫm nghĩ một chút, vẫn cảm thấy  yên tâm.
Bà  về phía Quý Tử Dục, định nhắc nhở  chuyện trang trí đảo, vì thời gian của  tương đối linh hoạt,  giảm bớt lượng công việc cho , để  quan tâm hơn đến việc chuẩn .
“Tử Dục... Tử Dục... Quý Tử Dục...”
Tống Mạn Mạn nhíu mày.
Hôm nay  cứ thất thần suốt cả buổi sáng.
Gọi mấy tiếng, Quý Tử Dục mới giật   hồn, vội  dậy: “Mẹ, xin ,  gọi con?”
Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
Mọi ánh mắt đều dồn về phía Quý Tử Dục.
Từ  đến nay  luôn đặc biệt để tâm đến chuyện của Sở Tiêu Tiêu, hôm nay  thất thần như , thật hiếm thấy.
Tống Mạn Mạn lo lắng hỏi: “Con  thế? Có chuyện gì ? Sắc mặt con    lắm.”
Sở Tiêu Tiêu cũng  về phía : “Anh hai,  cần em bắt mạch cho ?”
Quý Tử Dục ho nhẹ một tiếng, : “Không  , chỉ là tối qua ngủ  ngon lắm. Mọi  đừng lo.”
Quý Tử Uyên: “…” Hôm qua là ngày gì thế? Sao ai cũng mất ngủ?
Phó Viện Viện: “…” Quý Tử Dục đúng là chân ái của cô, nhưng…. bao nhiêu năm  mà ảnh hưởng của cô  với  vẫn lớn như !
Tống Mạn Mạn căn dặn vài câu,  chuyển sang  đến chuyện trang hoàng đảo nhỏ.
Chuyện liên quan đến em gái, Quý Tử Dục đương nhiên là  lực hỗ trợ.
“Được , con sẽ  với  đại diện, bảo   giảm bớt công việc cho con.”
Nói đến đây,  cố ý dừng ,  đầu   cả của ,  trêu chọc: “Việc  khiến em trì hoãn kiếm tiền,  nhớ  tăng lương cho con nhé.”
Thật , Quý Tử Dục chỉ  chuyển chủ đề, tránh để   cứ chú ý đến trạng thái thất thường của . Anh  trong nhà còn nhiều việc,   khiến   lo lắng vì chuyện riêng của .
Hơn nữa,  tin rằng bản   thể xử lý .   ngờ...
Quý Tử Uyên lập tức “mách lẻo” với em gái:
“Tiêu Tiêu, em   hai em , ngày thường cứ  gì mà vì em  tiếc cả mạng sống. Giờ thực sự vì chuyện của em mà   chút việc thì  đòi  phát thêm lương. Biết rõ công ty là của em, chẳng  là  em đưa tiền cho   ?”
Mặt Quý Tử Dục tái xanh. Khi nào thì đại ca biến thành  " xanh" như thế chứ?
Trước đây   như  mà!
Chưa kịp phản ứng thì Tử Duệ cũng chen  phụ họa, giọng điệu sâu xa:
“Anh hai ,    như ? Làm việc vì em gái thì là chuyện nên  mà,   đòi tiền? Nếu  thì giao việc đó cho em cũng , em  cần lương, chuyện của Tiêu Tiêu cũng là chuyện của em.”
Quý Tử Dục: “…”  là mấy thằng em ,   đ.â.m thêm một nhát.
Phó Viện Viện   cũng giơ tay:
“Chị ơi, em cũng  thể giúp, em  cần tiền, em  giống ai đó .”
Quý Tử Dục    nhắm . Một  hai  đều đang đóng vai " xanh", chỉ để phá hỏng hình tượng   của  trong lòng Tiêu Tiêu.
Anh bước nhanh đến  cạnh Sở Tiêu Tiêu  sofa, đầy uất ức:
“Tiêu Tiêu, họ bắt nạt .”
Sau đó,  sang  Phó Diệc Thần:
“Em rể , em   cho rõ, bọn họ đều là  xanh trong truyền thuyết!”
Phó Diệc Thần: “…” Một bên là  hai vợ, bên  là  cả vợ với  vợ.   dám hé răng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-that-tro-ve-thien-kim-gia-tra-xanh-bi-da-khoi-nha/chuong-146-ngay-hanh-phuc-va-qua-khu-cung-khong-con-dau.html.]
Trong lòng thì thầm nghĩ:
"Mấy   ai   yêu ? Sao cứ chăm chăm  vợ  ?"
Sở Tiêu Tiêu cũng nổi hứng trêu chọc  hai:
“Cái đó... Em thấy  cả  cũng đúng á. Anh hai , nếu thấy uất ức quá thì giao cho  ba  ?”
“Không uất ức!” — Quý Tử Dục lập tức bật dậy, vẻ mặt kiên định:
“Đùa gì chứ! Làm việc vì em gái thì   uất ức ? Chỉ cần là chuyện của em,   nhảy lửa cũng  chối từ!”
“Thật  đó?”
Quý Tử Dục vỗ ngực: “Dĩ nhiên là thật! Anh hai  khi nào lừa em ?”
Sở Tiêu Tiêu chớp mắt chờ mong: “Vậy... em  một ngôi   trời.”
Không khí lặng ngắt.
Quý Tử Dục  câu   nghẹn họng.
Tất nhiên ai cũng  Tiêu Tiêu đang đùa.
Những  còn  lập tức hùa theo:
“Anh hai,  thế? Mới nãy còn thề sống thề c.h.ế.t cơ mà? Giờ    gì nữa ?”
Tống Mạn Mạn: “Cho , nó chỉ  một ngôi  thôi mà.”
Quý Tử Uyên: “Em trai , bao nhiêu  đang ,  thể thất hứa  nha.”
Phó Viện Viện: “Các  đừng  nữa, em tin Quý Tử Dục chắc chắn  ! Nguyện vọng của Tiêu Tiêu tỷ nhất định  thực hiện!” (Tốt nhất là đốt hết tiền cho Tiêu Tiêu, để cô gái   còn đường chen chân!)
Quý Phi Hằng: “Con gái bảo bối của   đầu tiên mở miệng đòi quà đó, con  định tặng thật ?”
Phó Bân Thiêu: “Không  nữa, ngôi  … để  tặng .”
Câu tiếp theo của Phó Bân Thiêu còn  kịp thốt  thì Quý Tử Dục  giành :
“Con tặng! Chỉ là một ngôi  thôi mà! Chỉ cần là em gái , con  nhảy lửa vượt sông cũng  chối từ!”
Vẻ mặt  đầy nghiêm túc.
Sở Tiêu Tiêu phì : “Được ,  hai, em chọc  thôi. Mọi  cũng đang trêu  mà.”
 lúc , cơm trưa  chuẩn  xong, Tống Mạn Mạn mời    phòng ăn.
Phó Diệc Thần  buổi sáng cô  "vận động" cường độ cao, chắc chắn  đói. Khi nãy ở phòng khách, cô cứ cắm mặt ăn hoa quả mãi.
Anh nhanh chóng gắp thức ăn, múc canh cho cô.
Con gái cưng    chăm sóc, Quý Phi Hằng cũng yên tâm  sang chăm vợ.
Trong bữa cơm,  ai bàn chuyện công việc nữa.
Chỉ  là những câu chuyện thường ngày, tiếng   rộn ràng.
Sở Tiêu Tiêu  bên cạnh những   yêu, ánh mắt lấp lánh niềm vui. Có nhiều   tâm  ý yêu thương cô như , là điều cô  từng dám mơ tới ở kiếp . Cô thầm cảm tạ ông trời,  cho  một cơ hội, để đời  cô  thể nhận    ruột thịt thực sự.
Cô nghiêng đầu  sang Phó Diệc Thần, hai  bốn mắt  , ánh mắt đầy yêu thương.
Bữa trưa kết thúc trong tiếng  vui vẻ, Sở Tiêu Tiêu cùng Phó Diệc Thần tiễn Amelia  sân bay, vì buổi chiều bà còn  việc nước  xử lý,  đó sẽ trực tiếp bay về W quốc.
Sau khi tiễn hết khách trong nhà, Quý Tử Dục mới vội vàng  về phòng.
Cả buổi sáng, điện thoại  liên tục rung lên. Anh , là  đó đang nhắn tin, gọi điện.
Bao nhiêu năm  trôi qua, tình cảm năm xưa cũng  sớm tan biến.
Nhìn dãy   quen thuộc  xa lạ , trong lòng   còn chút gợn sóng nào.
Chỉ là... trong giây phút , ký ức năm đó chợt ùa về, khiến  thoáng bồi hồi nhớ  cảm giác rung động thuở niên thiếu.
Nhớ  con  của chính  ngày đó.