Ánh sáng vui mừng trong mắt Bạch Sơ Dao lập tức tắt ngấm.
Chỉ trong chớp mắt, hai mắt cô  ngấn lệ, trông như thể chỉ cần Quý Tử Dục lạnh lùng thêm một chút nữa, nước mắt sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào.
Cô   bằng ánh mắt yếu đuối đáng thương.
Ở nơi xa, Sở Tiêu Tiêu thông qua laptop quan sát tất cả những gì đang diễn .
Camera siêu nhỏ cài   Quý Tử Dục giúp cô  rõ từng  đổi sắc mặt của Bạch Sơ Dao.
Cô bĩu môi: "Không hổ là ảnh hậu, Bạch Sơ Dao đúng là  chút kỹ năng diễn xuất."
Vẻ chán ghét  mặt Quý Tử Dục càng lúc càng lộ rõ.
Cậu thà rằng cô   thẳng  mục đích, chứ   cứ  đó giả bộ,  mấy lời khiến   sởn da gà.
"Nếu cô gọi  đến chỉ để ôn chuyện,    ngay bây giờ. Giữa  và cô,   gì để  cả."
Nước mắt trong mắt Bạch Sơ Dao rơi xuống.
Cô từ từ bước tới gần Quý Tử Dục, giọng  nghẹn ngào: "Tử Dục…  thật sự hận em đến thế ? Tình cảm năm đó của chúng ,   quên hết  ?"
Dạ dày Quý Tử Dục quặn thắt dữ dội. Anh chỉ  lập tức   bỏ  cho .
Anh lạnh lùng mở miệng: "Cô   nhớ điều gì? Nhớ cô  lén lên giường với  đàn ông khác  lưng ? Hay nhớ chuyện cô mang thai con của  ? Bạch Sơ Dao, cô   nhớ điều gì?"
Cậu  khẩy: "À đúng , cô    kết hôn  ? Là yêu đương bên ngoài  đủ kích thích, giờ  thử luôn cả ngoại tình khi  cưới ?"
Những lời , vốn dĩ Quý Tử Dục chỉ  để khiến cô  khó chịu, ghê tởm một chút.
  ngờ, Bạch Sơ Dao  thấy vui trong lòng. Cô cảm thấy, Quý Tử Dục  thế là vì vẫn còn tình cảm với cô.
Anh  đang ghen — rõ ràng là như .
Tình cảm bao năm,  từng yêu  như thế, cô tin   một vị trí đặc biệt trong lòng Quý Tử Dục.
Cô vội vàng giải thích: "Tử Dục, em  ly hôn … Chúng   thể bắt đầu … Chuyện  …"
Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
Quý Tử Dục thật sự  phát điên.
Anh ghê tởm đến mức suýt nữa nôn  cả bữa cơm của năm ngoái.
"Bạch Sơ Dao! Cả đời    từng gặp ai đáng ghê tởm như cô!"
Cuối cùng  nhịn nổi nữa,    bỏ .
Bạch Sơ Dao thấy  sắp rời , liền cắn môi chạy tới, định ôm lấy  từ phía , nhưng Quý Tử Dục lập tức né . Anh  vặn  cạnh cầu thang, chỉ cần lách nhẹ sang một bên.
Bạch Sơ Dao  kịp phản ứng, trượt  về phía . Mất trọng tâm, cô  ngã lăn xuống cầu thang.
Quý Tử Dục  đó, lạnh lùng  cô  lăn lông lốc  chân cầu thang. Anh rõ ràng  thể đưa tay kéo , nhưng     bẩn tay .
Cũng xem như cho Bạch Sơ Dao một bài học nhớ đời.
Bạch Sơ Dao   mặt đất,   đau đến mức co rúm . Cô  ngẩng đầu, ánh mắt ướt át, giọng  yếu ớt: "Tử Dục… đau quá… em đau lắm…"
Quý Tử Dục cúi đầu  cô, ánh mắt lạnh như băng:
"Cho dù cô  c.h.ế.t ở đây,  cũng chẳng thèm liếc cô lấy một cái."
Nói xong liền   bỏ ,  chút lưu luyến, mặc kệ phía  Bạch Sơ Dao kêu gọi,  cũng  hề  đầu .
Bạch Sơ Dao tức điên lên.
Ban đầu cô còn nghĩ Quý Tử Dục vẫn còn tình cảm với . Giờ  thấy dáng vẻ quyết tuyệt , lòng cô chỉ còn  thù hận.
Lần  cô trở về, đúng là  mục đích tiếp cận Quý Tử Dục, nhưng cô cũng  cho cả 2  họ một cơ hội cuối cùng.
Chỉ cần  chịu hợp tác, cô sẵn lòng  hết tất cả.  giờ thì thôi.
Cô nghiến răng bò dậy, hung hăng nghiến răng: "Nếu   vô tình, đừng trách  vô nghĩa!"
Cô tức giận rời khỏi quán cà phê.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-that-tro-ve-thien-kim-gia-tra-xanh-bi-da-khoi-nha/chuong-150-ke-hoach-that-bai.html.]
Sở Tiêu Tiêu cùng  của  lập tức bám theo.
Lúc nãy ở quán, Quý Tử Dục  lén cài thiết   trộm lên  Bạch Sơ Dao khi hai  tiếp xúc.
Cô    Sở Tiêu Tiêu giỏi công nghệ, nhưng chắc chắn  ngờ cô chính là Vương của Ám Võng.
Bên Sở Tiêu Tiêu vẫn đang âm thầm theo dõi. Họ  vội  tay vì quan trọng nhất bây giờ là  rõ rốt cuộc Bạch Sơ Dao  về để  gì.
Xe của cô  dừng  ở một khu biệt thự xa hoa của Đế đô – Bích Bọt Nước Thành.
Muốn mua nhà ở đây  vượt qua thẩm định  phận cực kỳ khắt khe.
Tiền   là tất cả — quan hệ, địa vị còn quan trọng hơn.
Sở Tiêu Tiêu nhíu mày  Quý Tử Dục.
Quý Tử Dục lắc đầu: "Nhà chúng    bất động sản ở khu ."
Nói tới đây, sắc mặt  tối sầm.
Cô  tính cả điều  trong kế hoạch  ? Rõ ràng là  hiểu   rõ về Quý gia.
"Em trai   nhà ở đây,  gọi cho nó." — Phó Diệc Thần .
Chỉ lát , Phó Nguyên Khải  máy và giúp họ  bên trong.
Dựa theo hướng xe Bạch Sơ Dao  , họ cũng lái xe  trong khu.
Dò tìm một vòng, vẫn  thấy cô  ở .
"Có thể cô   cho xe  hầm để xe trong nhà, nên chúng    thấy." — Sở Tiêu Tiêu , chuẩn  xâm nhập  hệ thống an ninh khu biệt thự.
 lúc đó, tiếng động vang lên trong tai .
Tích… tích… tích…
Cảnh báo báo hiệu bên thiết   trộm.
Giọng  của  bên  vang lên: "Có  gắn thiết   trộm   cô ?"
Bang! — một tiếng vang lớn.
Tín hiệu giữa Sở Tiêu Tiêu và thiết   trộm  cắt đứt.
Không ngờ về đến nhà  mà vẫn  rà quét thiết .
Đối phương… phòng  đến mức  ?
"Đem  bộ thiết  điện tử tắt hết cho !" — Ngải Tuyết Nhi tức đến suýt hộc máu.
Cô   chằm chằm  Bạch Sơ Dao, hận  thể bóp c.h.ế.t  đàn bà  mặt.
Vô dụng đến mức phát cáu!
Trước đó còn  chắc nịch rằng Quý Tử Dục nhất định còn tình cảm. Cô  còn tưởng thiếu gia nhà họ Quý ngu ngốc lắm.
Hóa  kẻ ngu  chính là Bạch Sơ Dao!
Bạch Sơ Dao luống cuống, lập tức đưa điện thoại  để Ngải Tuyết Nhi tắt nguồn.
Cô run rẩy mở miệng: "Tuyết Nhi, xin … … … thật sự  …"
Cô thật sự  ngờ — rõ ràng  đụng chạm gì  thiết, mà vẫn  cài thiết   lén!
Ngải Tuyết Nhi lạnh lùng cắt lời: "Kế hoạch  thất bại! Nghĩa là cô sẽ  còn cơ hội nữa. Đừng mơ tưởng đến việc tiếp cận Quý Tử Dục thêm  nào. Làm theo đúng phương án ban đầu! Tuy  hiệu quả bằng, nhưng chỉ cần vận dụng đúng, vẫn đủ sức khiến Quý gia  tổn thương."
"Bắt đầu chuẩn  ngay. Việc khác đừng để   nhắc."
Bạch Sơ Dao  dám phản bác, chỉ  gật đầu  : "Vâng,  sẽ nhanh chóng chuẩn ."
Ngải Tuyết Nhi lạnh lùng quát: "Cút! Sau  đừng vác mặt đến gặp  nữa. Có chuyện gì thì  theo cách liên hệ  !"
Bạch Sơ Dao vẫn  , ánh mắt đầy khẩn cầu  cô : "  gặp…"
Ngải Tuyết Nhi  kiên nhẫn, ngắt lời: "Chuyện chẳng  hồn gì, còn đòi gặp con gái? Đẹp mặt lắm! Việc phía , cô lo mà  cho sạch sẽ. Nếu , cả đời  cô đừng mong gặp  con bé! Mà cũng đừng mong nó  thể sống yên !"