Bạch Sơ Dao  yên,  chịu rời , ánh mắt khẩn cầu:
“Tuyết Nhi… cầu xin cô, cho    thấy con gái  một ! …”
Ngải Tuyết Nhi mất kiên nhẫn, vung tay tát thẳng  mặt cô , đồng thời siết chặt cằm của Bạch Sơ Dao:
“Nhiệm vụ thì  xong mà còn dám đòi hỏi điều kiện với  ?”
Cô   khẩy:
“Không  cô mạnh miệng lắm ? Không  cô bảo Quý Tử Dục còn tình cảm với cô ?”
Quý gia và Phó gia mấy năm nay đều   thử tiếp cận  bao .  bao năm trôi qua,   ai đến gần nổi những  đàn ông của hai nhà đó.
Giống như những dị loại trong thế giới , họ  để tâm đến bất kỳ cô gái bên ngoài nào. Thậm chí  cho đúng, là  hề  bất kỳ mối quan hệ mập mờ với phụ nữ bên ngoài.
Nếu  kết hôn thì sống như hòa thượng, mà  kết hôn thì  chỉ mê hoa trong nhà, chẳng thèm liếc  hoa dại bên ngoài.
Việc để Bạch Sơ Dao tiếp cận chỉ là một phép thử, để xem cô   thể đột phá  phòng tuyến của Quý Tử Dục  .
Ngải Tuyết Nhi vỗ nhẹ  má Bạch Sơ Dao, lạnh giọng :
“Với tình trạng hiện tại, cô lấy tư cách gì mà đòi gặp con gái?”
Bạch Sơ Dao cắn chặt môi,  dám cãi , chỉ khẽ :
“  …  sẽ đẩy nhanh kế hoạch.”
Sau khi cô  rời , Ngải Tuyết Nhi lập tức  về phòng, tính cách liên lạc với  trai để báo cáo tình hình. Nơi    theo dõi, cần lập tức  biện pháp đối phó.
Cùng lúc đó, phía bên , Sở Tiêu Tiêu  theo dấu vết, phát hiện Bạch Sơ Dao   một căn biệt thự. Cô lập tức tra thông tin căn nhà, phát hiện căn biệt thự   chuyển qua tay nhiều , hiện tại  tên một công ty do một cụ bà hơn 80 tuổi ở vùng núi sâu  pháp nhân.
Vừa    là địa chỉ giả,  theo cũng vô ích.
Sở Tiêu Tiêu tiếp tục truy xét camera mấy ngày gần đây, phát hiện   ai   căn biệt thự đó. Điều   bất thường.
Nếu    ở, tại  Bạch Sơ Dao  đến đây?
Cô nghi ngờ  gì đó khuất tất nên  đến công ty bất động sản kiểm tra giấy tờ.
Phát hiện căn nhà đúng là    cư trú. Mấy năm gần đây, chỉ đóng đúng các loại phí cố định,   sử dụng điện nước sinh hoạt.
Đoàn  của Sở Tiêu Tiêu lái xe đến khảo sát trực tiếp,  quanh căn nhà vài vòng nhưng  thấy gì khả nghi.
Cô  xem  hình ảnh lúc Bạch Sơ Dao rời , mới phát hiện cô   lái xe  từ một lối  khác — gara phía .
Manh mối một  nữa  cắt đứt.
Không còn cách nào khác, nhóm Sở Tiêu Tiêu đành rời .
Từ một căn biệt thự khác, Ngải Tuyết Nhi lặng lẽ quan sát thấy họ rút lui, lúc  mới   phòng.
Bên trong dán đầy ảnh những   cận của Quý gia và Phó gia.
Cô bước tới phía ảnh của Phó Nguyên Khải, nhẹ giọng lẩm nhẩm những thông tin về sở thích của ,  mới rời  chuẩn  cho kế hoạch tiếp theo.
Tối nay, nhà họ Phùng tổ chức tiệc tụ họp.
Lần   nhà họ Văn đắc tội với Sở Tiêu Tiêu, khiến Quý gia  tức giận. Họ  xin  nhưng  từ chối.
Hiện tại Quý gia và Phó gia   động thái gì, nhưng nhà họ Văn vẫn vô cùng bất an.
Cuối cùng, họ nhờ nhà họ Phùng — thông gia của họ —   tổ chức tiệc để tìm cách  hòa.
Vừa , con út nhà họ Phùng học chung với Phó Nguyên Khải, hai  chơi khá  nên chắc chắn Phó Nguyên Khải cũng sẽ đến tham gia.
Ngải Tuyết Nhi chọn một chiếc váy liền  màu trắng, búi tóc kiểu công chúa, trang điểm nhẹ nhàng, toát lên vẻ thanh thuần đúng gu Phó Nguyên Khải.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-that-tro-ve-thien-kim-gia-tra-xanh-bi-da-khoi-nha/chuong-151-tro-ve-tranh-gia-san.html.]
Cô còn xịt loại nước hoa  yêu thích.
Trong một năm ở đây, cô và Phó Nguyên Khải ngày càng  thiết. Họ  gặp  khi chạy bộ buổi sáng,  từ đó hẹn hò  leo núi.
Trước khi chuyển đến sống ở khu , cô  tìm hiểu sở thích của , thậm chí còn luyện tập để thể hiện bản  theo cách  thích.
Từng lời , từng cử chỉ của cô đều là để thu hút .
Và đúng như dự đoán, Phó Nguyên Khải  cô cuốn hút dễ như trở bàn tay. Hai  hiện tại đang ở giai đoạn mập mờ,   rõ tình cảm.
Tối nay, chính là lúc  “đâm thủng lớp giấy cửa sổ” đó.
Khi tới nơi tổ chức tiệc — nhà Phùng Vân Trình, cô lập tức tìm kiếm bóng dáng Phó Nguyên Khải.
Khi ánh mắt hai  chạm , cả hai cùng  hiểu ý.
Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
Ngải Tuyết Nhi bước đến gần , những   bên cạnh lập tức nhường chỗ.
Phó Nguyên Khải  cô, ánh mắt dịu dàng:
“Tuyết Nhi, lâu   gặp em.”
Hắn rót  cho cô — thứ cô luôn  là yêu thích.
Ngải Tuyết Nhi  xuống bên cạnh, ánh mắt ánh lên ý .
Mỗi  tụ họp,  khác đều uống rượu, chỉ  cô thích , Phó Nguyên Khải luôn nhớ điều đó và chuẩn  sẵn  cho cô.
Trước giờ,   bao giờ dẫn bạn nữ đến những buổi tiệc như thế , cô là  đầu tiên. Huynh   từng đùa:
“Cô  là  đầu tiên mà Phó thiếu gia dẫn đến đấy!”
Cô tin  điều đó, bởi từ khi  Phó Nguyên Khải, cô   đủ thông tin về  — một  luôn giữ  trong sạch.
Vì thế cô chọn   mục tiêu.
Thật , nếu  vì  trai, cô cũng tình nguyện từ bỏ cả rừng hoa bên ngoài để bên  cả đời.
Cô nhẹ nhàng vén tóc   tai, dịu dàng :
“Em  học một thời gian, mới  trở về mấy hôm .”
Cô nâng ly , khẽ nhấp một ngụm, ánh mắt   trìu mến:
“Lúc  học xa, điều em nhớ nhất chính là   pha.”
Những  xung quanh lập tức trêu chọc:
“Là nhớ  Phó thiếu pha,  là nhớ chính Phó thiếu gia  nè?”
“Nhớ  thì  đại , còn lòng vòng  gì. Bọn   chê  .”
Mặt Ngải Tuyết Nhi ửng đỏ, nhưng chỉ mỉm  chứ  phản bác.
Phó Nguyên Khải liếc mắt lườm đám bạn:
“Các  ngứa da ?”
“Phải , tụi  ngứa hết , nào nào, uống một ly vì nỗi nhớ !”
Không khí náo nhiệt.
Ngải Tuyết Nhi vẫn lặng lẽ  bên .
 lúc ,   cất tiếng hỏi:
“À đúng , Nguyên Khải,    của   trở về Đế đô? Nghe bảo   là về giành  gia sản đó nha.”