Lời  dứt, cả khán phòng như c.h.ế.t lặng.
Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Phó Nguyên Khải.
Từ nhỏ, Phó Diệc Thần  sống ở nước ngoài, nên giới hào môn ở đế đô  đến   nhiều. Trong mắt phần lớn , Phó Nguyên Khải mới là  thừa kế duy nhất của tập đoàn Phó thị.
Vụ ồn ào giữa Phó Diệc Thần và thiên kim nhà họ Quý gần đây khiến thiên hạ mới ngã ngửa : hóa  nhà họ Phó còn một  con trai khác  trở về nước!
Cũng từ đó,  ít  bắt đầu thầm đoán:   Phó Diệc Thần trở về, liệu   là để tranh giành gia sản?
Tập đoàn lớn như , ai mà chẳng đỏ mắt?
Chẳng qua  giờ  ai dám nhắc tới,   mặc định tránh né chuyện .  một khi   mở lời, đám đông lập tức chú ý, tai dựng lên như  hóng cho rõ.
Không thiếu kẻ mang tâm địa  xa, chỉ mong nước đục thả câu.
Phó Nguyên Khải  kịp phản ứng thì   vài  tranh  lên tiếng nịnh nọt:
“Ai dà, Nguyên Khải ,  cứ yên tâm. Chúng . đều là  em  thiết từ nhỏ, nếu  tranh chấp gì, chắc chắn sẽ  về phía .”
“Phải đó, cả Đế đô  ai mà    là  thừa kế duy nhất của Phó gia. Tự dưng từ  xuất hiện thêm ông  trai, quá lố !”
“Thiếu gia , chúng  đông  lắm, đều ủng hộ  hết .”
“Gì mà  cả! Chỉ cần  nhúng tay  chuyện của tập đoàn thì mới gọi là , còn  xen , thì  nhận cũng chẳng !”
Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
“Nguyên Khải,  nhất  nên tính toán sớm. Anh trai  hiện giờ  nhà họ Quý hậu thuẫn, thực lực của Quý gia cũng chẳng thua kém gì Phó gia. Nếu họ bắt tay, thế cờ sẽ nghiêng hẳn về phía   đấy!”
…
Lời qua tiếng , ai cũng cố chen  một câu, l..m t.ì.n.h hình thêm căng thẳng.
Phó Nguyên Khải vẫn lặng lẽ thưởng thức ly rượu, mắt cụp xuống, chẳng ai đoán  cảm xúc thật của  lúc .
Ngải Tuyết Nhi  bên cạnh, lặng lẽ quan sát.
Chủ đề  là do  của cô sắp đặt. Cô  thử phản ứng của Phó Nguyên Khải,   mối quan hệ giữa  và Phó Diệc Thần thực sự  hòa thuận như vẻ bề ngoài .
Trước đây, cô cũng từng âm thầm thăm dò vài , mỗi   đều tỏ  dửng dưng,  để tâm.
 cô  tin. 
Không ai là   lòng tham.
Tập đoàn Phó thị lớn như , chẳng khác gì ngai vàng thời xưa. Hoàng tử nào mà  mơ ước   lên đó?
 lúc , Phó Nguyên Khải đặt ly rượu xuống bàn.
Không mạnh, nhưng âm thanh va chạm vang lên trong căn phòng yên tĩnh  khiến  ít  thót tim.
Anh nghiêng đầu, lạnh lùng  thẳng  cô gái  khơi chuyện đầu tiên.
Ánh mắt  đầy chán ghét.
Cô gái đó giật , vô thức lùi  nửa bước.
Run giọng lên tiếng:
 “Phó… Phó thiếu gia…”
Phó Nguyên Khải lạnh lùng tuyên bố: “Hôm nay   rõ ở đây: nhà    chuyện tranh giành tài sản, càng  tồn tại cái gọi là ‘tranh quyền thừa kế’!”
Anh  bật dậy.
“Từ giờ trở ,     bất kỳ ai nhắc đến mấy chuyện kiểu  nữa!”
Dứt lời,  xoay  bỏ , bước  dứt khoát  chần chừ.
Thậm chí  liếc  Ngải Tuyết Nhi lấy một cái. Cách  phản ứng khiến  khác  khỏi nghĩ: “Giống như giấu đầu hở đuôi.”
Tâm trạng   trong phòng bỗng trở nên vi diệu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-that-tro-ve-thien-kim-gia-tra-xanh-bi-da-khoi-nha/chuong-152-song-ngam-bat-dau-dang.html.]
Sau khi  rời , Ngải Tuyết Nhi cũng viện cớ rút lui.
Quả nhiên, như cô đoán —  gì  ai thực sự dửng dưng vô tâm.
Cô nhanh chóng đuổi kịp Phó Nguyên Khải.
Vì đều sống trong cùng khu biệt thự nên hai  cùng  bộ về.
Không ai lên tiếng, chỉ lặng lẽ bước .
Lúc  nếu cô nhắc đến Phó Diệc Thần, càng dễ khiến   nghi ngờ. Thế nên, im lặng  là lựa chọn  nhất.
Khi đến  cửa nhà Ngải Tuyết Nhi, Phó Nguyên Khải bỗng dừng .
Anh chậm rãi hỏi: “Tuyết Nhi, em nghĩ… tình  m.á.u mủ  đủ để chống   cám dỗ ?”
Ngải Tuyết Nhi suýt bật  thành tiếng. Cô còn tưởng  thật sự thản nhiên vô cảm  chứ.
Một câu hỏi như thế,   lên tất cả.
Anh đang băn khoăn, đang nghi ngờ, đang d.a.o động.
Cô cảm thấy vô cùng hả hê. Chuyện  sẽ   lợi cho kế hoạch sắp tới của cô và  trai.
Cô giữ vẻ mặt bình tĩnh, môi khẽ mím, giọng nhỏ nhẹ: “Nguyên Khải…  quên  ? Em là trẻ mồ côi.”
“Xin …” — Phó Nguyên Khải khựng , ánh mắt đầy áy náy: “Anh xin , là  vô tâm quá.”
Ngải Tuyết Nhi khẽ lắc đầu, nở nụ  dịu dàng: “Không  . Em vốn  từng , nên  cảm thấy mất mát gì cả. Có   mất mới là điều khiến con   đau lòng.”
Phó Nguyên Khải cau mày, tuy   gì thêm, nhưng rõ ràng  suy nghĩ.
Ngải Tuyết Nhi mỉm  từ biệt: “Nguyên Khải, đến đây là  . Em còn vài việc cần xử lý.”
Sau khi tạm biệt, cô lập tức về nhà.
Vừa  trong, cô liền gọi điện cho  trai ở nước ngoài, kể   bộ diễn biến:
“Anh , Phó Nguyên Khải và Phó Diệc Thần  hòa thuận như bên ngoài thể hiện. Em  cho  khơi gợi chủ đề tranh gia sản, tiệc còn  tan mà    bỏ về giữa chừng. Mối quan hệ giữa em và   đang  , vẫn ở giai đoạn mập mờ. Em nghĩ nên đẩy nhanh tiến độ, thừa cơ  thúc đẩy tình cảm giữa hai  mạnh hơn. Hiện tại là thời điểm cực kỳ thuận lợi, vì Phó Nguyên Khải đang bối rối vì sự xuất hiện của Phó Diệc Thần.”
Hai  em bàn bạc một lúc lâu mới kết thúc cuộc gọi.
Xong xuôi, Ngải Tuyết Nhi lấy chiếc điện thoại dùng riêng , tháo sim, ném thẳng  bồn cầu.
Cô khẽ thở dài.
Tử Uyên và đồng đội  tra  bí mật của khu biệt thự liên thông, nếu   năm đó cô mua hai căn và đào thông chúng ở tầng ngầm,  lẽ bây giờ cô   phát hiện.
Giờ  càng cẩn thận hơn.
Phía bên .
Sau khi rời khỏi bữa tiệc, Phó Nguyên Khải về thẳng nhà họ Phó.
Vừa  cửa,  sững  —   đang ở nhà.
Bà nổi tiếng thích du lịch vòng quanh thế giới, trừ dịp Tết  thì gần như chẳng bao giờ thấy mặt. Hôm nay là ngày gì? Thái dương  mọc đằng tây ?
An Niệm Xảo —  , đang   ghế nhâm nhi ly mỹ tửu, mắt  rời quyển tạp chí thời trang, miệng  bắt đầu cà khịa: “Có  bây giờ càng lớn càng bướng, đến cả  ruột cũng chẳng buồn chào một tiếng. Thấy  về cũng   gì, bộ coi  vô hình chắc?”
Phó Nguyên Khải vốn  quá quen với kiểu “châm biếm hài hước” của .
Anh lắc đầu,  bộ ngạc nhiên: “Ủa, con tưởng nhà   mỹ nhân trẻ trung nào mới dọn tới chứ! Ai dè là  con đó hả?”
Vừa   dang tay chạy  định ôm bà.
“Đứng  đó cho !” — An Niệm Xảo gắt, liếc  một cái đầy chê bai: “Con  thể đừng lố như  ? Chỉ cần  một câu đàng hoàng thôi,  cần  diễn sâu như thế ?”
Phó Nguyên Khải ôm ngực, vẻ mặt đau đớn như  tổn thương sâu sắc:
“Mẹ ,   thể vu oan cho con như thế chứ. Con    lời thật lòng, trời đất chứng giám! Sao   cứ xuyên tạc tâm ý con hoài ? Có lúc con còn nghi ngờ bản    con ruột của   đó!”