Trong mắt An Niệm Xảo thoáng hiện lên chút cô đơn. Chỉ một chớp mắt thôi nhưng  ai nhận  điều đó.
Sắc mặt bà vẫn  đổi, chỉ khẽ che miệng : “Được thôi, chỉ cần    thấy phiền.”
 trong lòng thì nghĩ: Phó Bân Thiêu    chịu cùng   du lịch chứ?
Chuyện hôn nhân giữa hai  họ… kể  thì dài lắm.
Phó Bân Thiêu và Quý Phi Hằng bên  tuy đang trò chuyện, nhưng ánh mắt vẫn chú ý động tĩnh bên .
Khi  Tống Mạn Mạn đề nghị cùng   du lịch, Phó Bân Thiêu  nhịn  liếc  về phía An Niệm Xảo.
Cùng   du lịch …
Đó là điều mà bao lâu nay ông vẫn âm thầm mong đợi. Chỉ là, “ đó” dường như chẳng bao giờ    cùng ông  cả.
Những chuyến du lịch  giờ, trong mắt của ông , chẳng qua chỉ là cái cớ để tránh né ông mà thôi.
Nay  thấy “ đó” gật đầu đồng ý, ông  cũng chẳng thấy vui.
Vì Phó Bân Thiêu hiểu rõ:  mặt  ngoài, lời  khách sáo là điều bình thường. Làm  “ ”  thể thật lòng    với ông  .
Quý Phi Hằng nâng chén  nhấp một ngụm,  :
“Ông thông gia , nhanh nhanh buông bớt việc , giao cho lũ nhỏ lo liệu. Đến lúc đó cùng   chơi với chúng  một chuyến,  ngoài ngắm nghía thế giới.”
Vợ ông cũng đặt ly  xuống: “Nuôi con lớn từng  , cũng nên để bản   nghỉ ngơi một chút.”
Tống Mạn Mạn từng bệnh nặng nhiều năm, nên càng thấu hiểu giá trị thời gian.
Phó Bân Thiêu gật đầu: “Nghe lời bà xã, cứ để lũ nhỏ bận rộn, còn tụi  thì sống cuộc đời của chính . Phải bù đắp vợ cho tử tế.”
An Niệm Xảo  cách đó  xa,    dựng tai lên.
Câu “Phải bù đắp cho vợ tử tế” khiến tim bà khẽ run lên.
Bà  kìm ,  đầu liếc  , hai ánh mắt chạm  trong  trung. An Niệm Xảo bối rối  , bàn tay siết chặt lấy tách . Trong lòng  ngừng tự nhủ: “Chẳng qua chỉ là lời khách sáo thôi,  thể coi là thật. An Niệm Xảo, mày   quá nhiều , đừng tham lam thêm nữa.”
“Không thể để Phó Bân Thiêu  xao động lòng  nữa…”
Bà chủ động đổi đề tài:
“A, từ từ chị ơi, chuyện chuẩn  hôn lễ, để thằng Phó Nguyên Khải phối hợp với nhà em. Tên nhóc đó cả ngày ăn   , bắt nó  việc cho đỡ chán. À còn con gái em nữa, cũng để nó phụ một tay.”
Hai bên giờ  bắt đầu gọi  là thông gia, cảm thấy như   còn  thiết hơn.
Tiệc cưới   tổ chức ở một hòn đảo nhỏ mà Quý gia mua.
Việc trang trí giao cho ba  em nhà họ Quý phụ trách. 
Bây giờ, Quý gia lo , lo cả tiền, Phó gia cũng  thể tay  mà   .
“Phong cách và chi tiết thì cứ theo kế hoạch bên nhà chị, nhưng chi phí trang trí để bên em lo.”
“Không cần .” – Tống Mạn Mạn xua tay.
An Niệm Xảo lập tức nắm lấy tay bà:
“Chuyện sân bãi để nhà chị lo  bộ thì   ,  ngoài    tưởng Phó gia  hài lòng với con dâu. Tiền nong  , nhất định để nhà em bỏ .”
“Chúng   Quý gia  thiếu tiền, cũng  cho tụi nhỏ những điều  nhất, nhưng nhà  cũng  kém cạnh gì.”
Biết  nhà trai coi trọng con gái  như , Tống Mạn Mạn  vui.
Trước đó Phó gia  cho bà xem sính lễ: ngoài cổ phần Phó thị, còn  quỹ đầu tư, bất động sản, đồ trang sức các loại…
Tặng sính lễ nhiều đến thế đủ thấy họ coi trọng hôn lễ  thế nào.
Hơn nữa  ruột Phó Diệc Thần cũng từng tặng quà  mặt.
Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
Tống Mạn Mạn cảm thấy bên nhà  cũng  chuẩn  hồi môn tương xứng mới .
“Ấy, nhà em cho quá nhiều sính lễ . Vậy thì coi như trang trí   là hồi môn của con gái chị .”
“Chuyện khác thì tùy ý thôi ạ, nhưng riêng khoản chi phí trang trí thì nhất định là nhà trai lo.”
Có những chuyện, tiền của nhà trai bỏ  và nhà gái bỏ  là hai ý nghĩa   khác .
Quý gia thì chẳng bận tâm, nhưng Phó gia thì  thể  ngơ.
Tống Mạn Mạn còn định  thêm gì đó, nhưng An Niệm Xảo  thấy lũ nhỏ đang  tới, liền chuyển chủ đề:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-that-tro-ve-thien-kim-gia-tra-xanh-bi-da-khoi-nha/chuong-165-ngot-hay-khong-ngot.html.]
“Thôi quyết  , bọn trẻ xuống tới .”
“Mẹ, chào dì ạ!” – Sở Tiêu Tiêu bước tới cùng Phó Diệc Thần, lễ phép chào An Niệm Xảo.
Cả nhóm  lượt chào Tống Mạn Mạn và Quý Phi Hằng.
Sau khi chào hỏi xong, Phó Diệc Thần và Sở Tiêu Tiêu  về phía Tống Mạn Mạn.
“Tiêu Tiêu  đây nào, cho dì xem một chút, bao nhiêu năm  gặp .”
An Niệm Xảo vẫy tay gọi cô.
Lần cuối gặp hai đứa trẻ là khi đưa tụi nhỏ sang nước W. Sau  bọn trẻ lớn , tự  , bà cũng  gặp  Tiêu Tiêu nữa.
Ngày đó, cô bé nhỏ nhắn gầy gò giờ  lớn lên xinh  dịu dàng.
Duyên phận đúng là kỳ diệu.
Không ngờ Tiêu Tiêu  chính là con gái thất lạc bao năm của Quý gia.
“Dì ơi, bao năm  gặp, dì vẫn trẻ  như xưa.”
An Niệm Xảo  tít mắt,  sang Tống Mạn Mạn:
“Chị Mạn Mạn , chị xem Tiêu Tiêu nhà  kìa,  xinh    chuyện!”
Tống Mạn Mạn  khen con gái thì khỏi , lòng vui rần rần.
Bà : “Viện Viện nhà em cũng  kém.”
Chỉ tiếc con trai bà mắt mù… Không thì con dâu , bà cực kỳ ưng ý .
Phó Viện Viện   liền chạy  ôm An Niệm Xảo, bẹp một cái hôn:
“Mẹ , con gái  miệng cũng ngọt lắm đó nha!”
An Niệm Xảo lập tức tan chảy.
Bao nhiêu cảm xúc u uất lúc nãy do Phó Bân Thiêu gây , nháy mắt  con gái xoa dịu sạch trơn. Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn thế  là đủ khiến bà mãn nguyện .
Sở Tiêu Tiêu  :
“Dì ơi, Viện Viện cũng xinh lắm, giống dì lắm luôn!”
Dù Tiêu Tiêu nhỏ tuổi hơn Phó Viện Viện, nhưng do Phó Viện Viện một mực thích cô, nên luôn gọi là “chị Tiêu Tiêu”, còn bắt Sở Tiêu Tiêu gọi tên .
Sau khi  chuyện hôn sự  bàn xong, Phó Viện Viện còn gọi luôn chị dâu.
Không khí lúc   ấm áp  vui vẻ.
Phó Nguyên Khải  một bên thấy cả đám ríu rít, cảm giác như   bỏ quên.
Hắn   : “Mẹ ơi, con trai  miệng cũng ngọt mà!”
Nói  bắt chước Phó Viện Viện, chạy  ôm An Niệm Xảo, hôn một cái.
An Niệm Xảo càng  rạng rỡ.
Tống Mạn Mạn  cảnh  mà cũng cảm động theo. Chỉ là trong mắt bà vẫn ẩn chút ngậm ngùi.
Con gái   mới nhận ,  mà vẫn  đủ gần gũi  thiết như thế …
Những năm xa cách đó,  dễ gì bù đắp.
Quý Tử Dục thấy em ba  im re,  cả thì   ở đây, đành   chinh  tay.
Anh cũng bắt chước, hôn lên má  một cái,  chiều đắc ý:
“Mẹ ơi, con là ngọt nhất!”
Sở Tiêu Tiêu cũng chen , vòng tay ôm cổ :
“Mẹ, con cũng  thử mới ~”
Dứt lời, cô cũng hôn một cái lên má Tống Mạn Mạn.
Bao nhiêu tủi hờn trong lòng Tống Mạn Mạn phút chốc tan biến. Bà nắm c.h.ặ.t t.a.y con gái, lòng rưng rưng mà hạnh phúc.
Một bên là tiếng  rộn rã.
Một bên, Phó Bân Thiêu và Quý Phi Hằng  mà cũng vui lây.
Dù là Quý gia  Phó gia,  bao lâu     khí đầm ấm náo nhiệt như ?