Hai bà v.ú  tươi đến mức  khép miệng nổi.
Trong lòng vui mừng khỏi  .
Sở Tiêu Tiêu ôm chặt Tống Mạn Mạn, cảm giác hạnh phúc lan tỏa khắp lồng ngực.
Thật  quá.
Cuộc đời  thật sự   quá. Có nhiều  thương yêu cô đến .
Mọi  trò chuyện thêm một lúc thì Quý Tử Uyên cũng  trở về.
Dạo gần đây công ty quá bận, ngày nào  cũng tăng ca đến mức mệt rã rời. Anh chào hỏi các bậc trưởng bối,  liếc mắt  thấy Quý Tử Dục đang ăn    ở đó.
Quý Tử Uyên  nhịn  lên tiếng: “Quý Tử Dục, em  rút khỏi giới giải trí ,  thể suốt ngày ở nhà rảnh rang như thế . Nếu  thì…”
Chưa kịp  hết câu, Quý Tử Dục  nhanh miệng cắt ngang: “Em khó khăn lắm mới thất nghiệp ,  ở nhà nghỉ ngơi cho , tranh thủ ở bên  nhiều hơn.”
Nói đùa , bây giờ    , mỗi ngày đều  thời gian ở cạnh em gái, cơ hội thế     thể lãng phí?
Dù       việc cũng tuyệt đối  thể  Tập đoàn Quý thị.
Chỗ đó như cái hố lửa, ngày nào cũng cày tới chết.
Phó Nguyên Khải và Phó Viện Viện liếc   thầm.
Cả hai  vui vẻ xem kịch,  cảm thấy bản  thật sự quá thông minh.
Tập đoàn Quý thị chẳng khác gì cái giường sưởi, Tập đoàn Phó thị cũng chẳng dễ chịu hơn bao nhiêu.
Nhìn cha của họ là hiểu . Tốt nhất cứ ôm chặt cái đùi “phế vật”  mà sống.
Ánh mắt Quý Tử Uyên dừng    Quý Tử Duệ.
Quý Tử Duệ lập tức né tránh, ho khẽ một tiếng: “Em   thất nghiệp. Em là bác sĩ,  bận rộn.”
Quý Tử Uyên:
 “……”
Bác sĩ cái gì chứ? Mẹ giờ   em gái ở bên, tinh thần  định, sức khỏe cũng  gần như hồi phục,  còn  ý nghĩa gì?
Thôi , lời   cũng  dám  .
Dù , trong lòng vẫn thấy khó chịu  thôi.
Anh chuyển chủ đề: “Bên đảo đang đẩy nhanh tiến độ trang trí. Hai đứa nên tranh thủ  qua đó sớm một chút. Không   nhà giám sát,  vẫn  yên tâm. Hôn sự của em gái  thể  qua loa.”
Quý Tử Dục và Quý Tử Duệ:
 “……”
 Cái lý do quá hợp tình hợp lý, khiến    thể từ chối nổi.
Quý Tử Dục liếc  Quý Tử Duệ. Tới nước  , chỉ đành xin  em trai thôi.
“Chuyện bên phía Bạch Sơ Dao còn  xử lý xong, để thằng ba  . Trong nhà  em gái , nó ở nhà cũng chẳng giúp gì nhiều.”
Quý Tử Duệ:
 “……”
 Lý do  còn tàn nhẫn hơn.
Anh  thể từ chối ?
Cuối cùng chỉ  thể bất đắc dĩ gật đầu: “Được, em… hai hôm nữa sẽ .”
Chưa kịp  hết câu, Quý Tử Uyên  nhanh chóng cắt ngang: “Anh  bảo trợ lý sắp xếp xong cả , sáng mai em  luôn.”
Quý Tử Duệ trừng to mắt  hai  . Đây là  ruột thật ?
Gấp đến mức  thể chờ thêm một ngày ?
“Con cũng ! Là  đại diện cho nhà chúng , suốt ngày rảnh rỗi   gì, nhân cơ hội  theo qua đó học hỏi thêm .”
Phó Nguyên Khải đang háo hức xem kịch vui,  ngờ    điểm danh.
Nụ   mặt  lập tức đông cứng .
Anh cuống cuồng : “Mẹ, con còn chút việc quan trọng  xong. Chị dâu vẫn đang cần con giúp. Đợi con giải quyết xong sẽ  cùng Tử Dục.”
“Việc gì mà việc! Con  thể  chuyện gì quan trọng cơ chứ?”
Là con trai  sinh , An Niệm Xảo còn  hiểu ? Cô chẳng tin nổi nửa câu.
“Không tin  hỏi chị dâu .”
Phó Nguyên Khải bắt đầu quýnh lên, vội  sang Sở Tiêu Tiêu:
“Chị dâu, mau giúp em  đỡ một câu.”
Chuyện của Ngải Tuyết Nhi còn  kết thúc,    mà  cho ?
Sở Tiêu Tiêu  : “Dì , bọn con còn vài việc cần Nguyên Khải giúp. Chuyện của Bạch Sơ Dao   cũng nhờ   hỗ trợ  nhiều.”
“Dì , hai  họ  giỏi đấy. Họ và em gái   đều lập công lớn.” — Phó Diệc Thần cũng góp lời.
Trong mắt An Niệm Xảo tràn đầy ý , ánh mắt  Phó Nguyên Khải như thể đang : Cuối cùng cũng  chút tác dụng .
“Thế thì thôi, con cứ lo xong chuyện ở đây .” — Bà 
Phó Nguyên Khải thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ: cái đảo nhỏ đó   thể vui chơi bằng chỗ  .
Anh  chịu  khổ. Thứ gì khổ là  né hết.
Cả nhà  trò chuyện thêm một lát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-that-tro-ve-thien-kim-gia-tra-xanh-bi-da-khoi-nha/chuong-166-con-dam-den-day-nua-sao.html.]
Đến giờ cơm trưa.
Nhà họ Quý   quy củ “ăn cơm   chuyện”.
Bàn ăn vô cùng náo nhiệt.
Quý Phi Hằng thấy hôm nay Tống Mạn Mạn  buộc tóc, liền tháo dây buộc tóc  cổ tay, định giúp cô buộc .
Người nhà họ Quý thấy cảnh   quen, chẳng ai lấy  lạ.
 Tống Mạn Mạn thì   ngượng, theo bản năng né tránh một chút.
“Em… để em tự   .”
Dù gì hôm nay cũng   nhà họ Phó ở đây, cô thấy   hổ.
Quý Phi Hằng thản nhiên : “Không , đều là  một nhà. Không cần ngại.”
“ , đều là  một nhà, ngại gì chứ.” —  An Niệm Xảo  tươi: “Cả Đế đô ai mà    Quý đây cưng chiều vợ  tiếng chứ.”
Tống Mạn Mạn bệnh bao nhiêu năm trời, Quý Phi Hằng bỏ hết công việc,  tâm  ý chăm sóc cô.
Chuyện  ở Đế đô ai cũng .
Phó Bân Thiêu  cô một cái, ánh mắt mang theo chút phức tạp.
Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
Trong bữa ăn, Quý Phi Hằng, Phó Diệc Thần và Phó Bân Thiêu đều khá bận rộn — vì  chăm sóc vợ .
Từng cử chỉ đều chu đáo đến từng chi tiết.
Đặc biệt là Quý Phi Hằng, Tống Mạn Mạn chỉ cần liếc  một cái,    cô  ăn gì, lập tức gắp đồ ăn bỏ  bát cô.
Ánh mắt hai  lấp lánh, rực rỡ như  trời — là dáng vẻ của hạnh phúc trọn vẹn.
Chính là hình mẫu hôn nhân lý tưởng mà bao  mơ ước.
Phó Viện Viện  khỏi  chút ghen tị.
Quý Phi Hằng đúng là mẫu chồng lý tưởng trong mơ của  cô gái —   tiền,  ngoại hình,  yêu thương vợ hết mực.
Ánh mắt cô nhanh chóng lướt qua Quý Tử Dục.
Trong lòng dậy lên cảm xúc ngổn ngang.
Phó Bân Thiêu cũng chăm sóc An Niệm Xảo  chu đáo.
Trên mặt An Niệm Xảo nở nụ  tươi tắn, chỉ là nụ    chạm đến đáy mắt.
Phó Bân Thiêu đối xử với cô  , từng chút đều tận tâm, nhưng   vì tình yêu.
Trong lòng cô  khỏi sinh  nỗi buồn man mác.
Lại một  tự nhủ với bản : con   thể quá tham lam.
Bữa cơm kết thúc trong tiếng  rôm rả.
Sau khi tiễn Phó Bân Thiêu và An Niệm Xảo về, Sở Tiêu Tiêu cùng   lập tức xuất phát đến chỗ Bạch Sơ Dao.
Từ khi sự việc ở Diễm Chiếu Môn xảy , Bạch Sơ Dao gần như  rời khỏi phòng.
Cô  dám bước chân  khỏi cửa. Có vài  cô   ý định thử một chút, nhưng   ngoài   nhận .
Kết quả là trứng, cà chua, lá cây bay đầy .
Kế hoạch thất bại,  gặp  con gái, trong lòng cô đầy căm hận và hối hận.
Càng nghĩ càng thấy tiếc.
Nếu như lúc  cô nghiêm túc ở bên Quý Tử Dục, thì cuộc sống hiện tại  đến nỗi thê thảm thế ?
Càng hối hận,  càng hận Quý Tử Dục.
Nếu Quý Tử Dục  giấu  phận…
Nếu  chịu giúp cô từ đầu…
Thì cô   rơi  tình cảnh như bây giờ.
Tất cả là tại Quý Tử Dục.
Là  hại cô  xa con.
Là  khiến cả mạng xã hội chửi bới cô.
Là  khiến cô trắng tay.
 lúc , chuông cửa đột ngột vang lên.
Hô hấp của Bạch Sơ Dao cứng , vẻ mặt tràn ngập hoảng loạn.
Chẳng lẽ nơi ở của cô   phát hiện?
Đây  là chỗ ở thứ ba  đấy!
Đám “ hùng bàn phím”  đúng là đáng sợ!
Chẳng lẽ  bức c.h.ế.t cô thật ?
Là Quý Tử Dục tự rút khỏi giới giải trí! Có  cô bắt  lui vòng ! Dựa   mà đổ hết tội lên đầu cô!
Cô rón rén bước  cửa, ngay cả nhịp thở cũng chậm  vài phần.
Vừa   ngoài  thấy Quý Tử Dục  đó.
Ánh mắt cô lập tức ánh lên đầy độc khí.
Lập tức mở cửa , tức giận gào lên: “Quý Tử Dục! Anh còn dám đến đây ?!”