Bạch Sơ Dao mở cửa.
Quý Tử Dục lập tức lùi  , đám  Sở Tiêu Tiêu từ bên cạnh tiến .
Rõ ràng bọn họ   ý , Bạch Sơ Dao theo bản năng  đóng cửa , nhưng Sở Tiêu Tiêu  nhanh nhẹn giơ chân đạp thẳng  cửa.
Cánh cửa đập mạnh  mặt Bạch Sơ Dao, khiến cô thét lên một tiếng  ngã lăn xuống đất. Sở Tiêu Tiêu và những  còn  nhanh chóng bước .
Mặt mũi đau rát, trong lòng thì hoảng loạn đến cực điểm, Bạch Sơ Dao  còn để tâm  gì nữa.
Cô vội vàng lùi , hoảng hốt hét lên: “Mấy … mấy    gì?!”
Trong đầu xoay nhanh như chong chóng, Bạch Sơ Dao lập tức tìm cách ứng phó.
Sở Tiêu Tiêu nhướng mày, ánh mắt lạnh lẽo đầy sát khí: “Tới ôn chuyện cũ với cô đây!”
“Không chào đón ? Hửm?”
Phó Diệc Thần lúc   dùng máy quét tín hiệu mà Tiêu Tiêu chế tạo để rà soát  bộ thiết  điện tử xung quanh.
Chuyện hôm nay tuyệt đối  thể để lộ  ngoài.
Bạch Sơ Dao   bọn họ định  gì, cố gắng ép  bình tĩnh : “Mấy … đừng   gần.”
Âm thanh cô lớn, nhưng rõ ràng  đủ tự tin. Ánh mắt cô lập tức  về phía Quý Tử Dục.
“Quý Tử Dục,   sợ chuyện hôm nay  truyền  ngoài ?”
Quý Tử Dục  trả lời. Nếu  đến đây, họ chắc chắn  chuẩn  kín kẽ. Toàn bộ internet ở khu vực    cắt, tín hiệu cũng  chặn  bộ.
Sở Tiêu Tiêu  xổm xuống, đối mặt với Bạch Sơ Dao. Cô hỏi dứt khoát: “Cô và Ngải Tuyết Nhi  quan hệ gì?”
Đồng tử Bạch Sơ Dao co rút kịch liệt. Cô cứ tưởng bọn họ đến là vì chuyện Weibo,  ngờ họ  hỏi đến Ngải Tuyết Nhi.
Nỗi hoảng loạn trong lòng cô càng thêm rõ rệt.
Bọn họ  âm thâm, kín kẽ đến mức ,  mà Sở Tiêu Tiêu vẫn phát hiện .
Ánh mắt của cô  quá sắc bén, như  thấu cả suy nghĩ trong đầu  khác.
Bạch Sơ Dao vô thức tránh  ánh  của Sở Tiêu Tiêu.
“…    mấy  đang  gì.”
Dĩ nhiên cô  thể   chuyện về Ngải Tuyết Nhi. Nếu để Ngải Tuyết Nhi   việc  rò rỉ từ chỗ cô…
Cô sẽ  sống yên  , con gái cô cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Sở Tiêu Tiêu bóp chặt cằm cô, lực tay mạnh dần: “   tính kiên nhẫn,  nhất là cô ngoan một chút.”
Giọng  lớn, nhưng khiến   rùng .
Bạch Sơ Dao đau đến mức nước mắt trào , môi run rẩy nhưng vẫn   nửa câu.
Sở Tiêu Tiêu   mất thời gian với cô  nữa, liền tát thẳng một cái khiến Bạch Sơ Dao choáng váng.
Vốn dĩ cũng chẳng định  lý với cô .
Phó Nguyên Khải kéo  chiếc vali siêu lớn  chuẩn  từ , Phó Diệc Thần tiến đến, hỗ trợ nhét   vali.
Dù  đây cũng là khu vực sầm uất,  tiện ép cung, hơn nữa còn là nơi Bạch Sơ Dao quen thuộc, lỡ cô  mà vùng vẫy gây ồn ào thì sẽ rắc rối lắm. Cách  nhất chính là đưa về địa bàn của .
Chiếc xe  thẳng đến khu ngoại thành Đế đô, dừng   một tòa nhà cao tầng  bỏ hoang.
Năm xưa, tòa nhà  từng là nơi nổi tiếng vì một vụ bê bối.
Chủ đầu tư ngoại tình,  con riêng, âm mưu ly hôn để chiếm tài sản từ  vợ cả.
Không chỉ tẩu tán tài sản,  còn để  đống nợ khổng lồ lên đầu vợ .
Vợ cả phẫn nộ, bắt cóc  cùng tiểu tam và đứa con riêng, đưa đến đây, cùng c.h.ế.t trong tòa nhà  xây xong .
Chuyện  từng khiến dư luận Đế đô xôn xao.
Nhiều năm trôi qua, nơi    cỏ dại bao phủ.
Cả nhóm lên tầng cao nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-that-tro-ve-thien-kim-gia-tra-xanh-bi-da-khoi-nha/chuong-167-nhan-tu-voi-ke-dich-chinh-la-tan-nhan-voi-chinh-minh.html.]
Phó Diệc Thần trói , treo lơ lửng ngoài cửa sổ.
Từ lúc gặp  Bạch Sơ Dao đến giờ, Phó Viện Viện vẫn luôn lén quan sát nét mặt của Quý Tử Dục. Cô từng nghĩ bao năm qua, Quý Tử Dục vẫn còn yêu Bạch Sơ Dao  sâu. Sau  mới ,   sớm chẳng còn tình cảm gì.
Dù , cô vẫn thấy khó tin, nên  kiềm  mà lén   mãi. Ánh mắt cô quá mãnh liệt, khiến  khác  lờ  cũng khó.
Quý Tử Dục nghiêng đầu  cô, Phó Viện Viện giật , vội  mặt . Dù là đại tiểu thư nhà họ Phó, khi   tình yêu vẫn trở nên bối rối, bất an.
Quý Tử Dục bước về phía cô, Phó Viện Viện đổ mồ hôi lòng bàn tay, ép    ngoài.
Anh giơ tay , cô theo bản năng lùi  một bước. Cánh tay  đưa đến đầu cô, hóa   chỉ gỡ một cọng cỏ dại  tóc cô.
“Tóc  dính cỏ nè.”
Phó Viện Viện tim đập nhanh hơn mấy nhịp, lí nhí đáp: “Cảm ơn.”
Cả hai   thêm gì nữa.
Bao nhiêu năm trôi qua, họ   lâu    chuyện yên bình như .
Dù  khi Quý Tử Dục chia tay với Bạch Sơ Dao, quan hệ của họ cũng  bao giờ trở  như xưa.
Phó Viện Viện từng nghĩ  còn yêu Bạch Sơ Dao, tức giận mà trách móc    tự trọng, nên luôn giận dỗi.
Còn Quý Tử Dục thì chỉ cảm thấy  từng  mù,  hiểu vì  Phó Viện Viện cứ giận  mãi  thôi.
Cứ như thể đang cố nhắc  nhớ  sự ngu ngốc ngày xưa, thế là cả hai cứ mâu thuẫn mãi. Giờ phút , ánh mắt hai  cùng hướng xuống .
Bạch Sơ Dao đang treo lơ lửng giữa  trung,  thể run rẩy.
Cô dần tỉnh , phát hiện   treo ngoài cửa sổ, sắc mặt lập tức trắng bệch,  nhịn  mà hét lên thảm thiết.
Tiếng hét bén nhọn khiến ai cũng khó chịu.
Sở Tiêu Tiêu  từ  xuống, mất kiên nhẫn : “Hét thêm tiếng nào nữa,  thả cô xuống thật đấy.”
Bạch Sơ Dao lập tức im bặt.
“Cô và Ngải Tuyết Nhi  quan hệ gì? Người   các cô là ai?”
Nước mắt Bạch Sơ Dao tuôn như suối.
Con gái cô vẫn đang  trong tay kẻ đó, àm  cô dám ?
Cô bật  cầu xin: “Quý Tử Dục,  xin , xin  nể tình chúng  từng bên  mà tha cho  một .   thể , thật sự  thể .”
“Phi! Giữa chúng  từ lâu  chẳng còn tình cảm gì!”
Quý Tử Dục lạnh lùng: “Cô mà còn nhắc đến hai chữ tình cảm nữa,  thả cô xuống luôn!”
Cô càng  , chứng tỏ cô càng sợ kẻ  .
Sở Tiêu Tiêu  thể để một  nguy hiểm như thế luôn rình rập Phó gia và Quý gia.
Cô nâng tay.
Lại thả dây thêm 5 mét.
Cơ thể Bạch Sơ Dao rơi xuống một đoạn, hét lên hoảng loạn. Nỗi sợ hãi khi rơi tự do khiến cả  cô đổ đầy mồ hôi lạnh, cơ thể run lên từng hồi.
“Nếu cô  chịu ,  sẽ thả từng đoạn 5 mét. Tòa nhà   33 tầng, cô tự tính xem  còn bao nhiêu thời gian để suy nghĩ.”
Bạch Sơ Dao  nức nở: “  thể ,   thể  … xin các  tha cho . Mọi chuyện   là  của , là  sai, nhưng  thật sự  thể , nếu … con gái  sẽ c.h.ế.t mất!   tất cả những chuyện đó là vì bất đắc dĩ!”
Dây thừng  trượt thêm 5 mét.
Bạch Sơ Dao hoảng loạn gào thét.
Cô nghĩ    hết khổ tâm, rằng  cũng vì con gái,  ép buộc… Bọn họ hẳn  hiểu, sẽ thả cô . Ai ngờ,  ai  một lời, chỉ tiếp tục thả cô xuống.
“Bạch Sơ Dao!  đến đây để tìm sự thật! Không  để  cô kể khổ! Cô khổ thì  quyền hại  ? Chúng   tha thứ cho cô ? Con gái cô  quan trọng với cô, nhưng với ,  hai còn quan trọng gấp ngàn  vạn !”
Huống hồ, mục tiêu của bọn họ là Quý gia và Phó gia.
Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
Sở Tiêu Tiêu   thể mềm lòng?
Nhân từ với kẻ địch, chính là tàn nhẫn với chính  — đạo lý đó, cô hiểu rõ hơn bất kỳ ai!